Thẩm Vấn không khỏi thấy đồng tình khi nhìn Tôn Hàn đang ngồi ở vị trí chủ toạ, Giang Lệ mà Tôn Hàn phải đối mặt mạnh hơn Giang Lệ mà Phó Văn Húc từng đối phó.
Trong khi, công tử hiện giờ của Thiên Cửu Môn lại chưa bằng ông Phó của ngày xưa!
Họ có chống trả được không đây?
“Tô Vấn Long, hiện giờ các nơi kinh doanh giải trí của chúng ta đều do ông quản lý, ông cho mọi người biết tình hình đi”, Tôn Hàn bình tĩnh nói.
Tô Vấn Long đứng dậy rồi nghiêm túc đáp: “Rất thảm! Dù chúng ta luôn cấm các hành vi trái pháp luật ở câu lạc bộ, quán karaoke và quán bar, nhưng đây đều là những chỗ vàng thau lẫn lộn, không thể kiểm soát được hết khách hàng, cho nên khi bị kiểm tra kỹ lưỡng là hỏng ăn ngay”.
“Vấn đề là cứ tiếp tục kiểm tra thế này thì đóng cửa hết chỉ là chuyện sớm muộn thôi”.
“Thế là các các quán bar mới khai trương của tập đoàn Thiên Tử tối nào cũng đông nghịt khách, mà chúng ta thì chẳng thể làm gì được”.
Tô Vấn Long nói câu cuối cùng để tóm tắt nội dung chính.
Trước kia, nếu có thế lực nào dám cường thế như vậy trong phạm vi của Thiên Cửu Môn thì sẽ bị đánh gục ngay.
Nhưng vấn đề đó lại là Giang Lệ!
Chắc hiện giờ, ông ta chỉ mong sao Thiên Cửu Môn chó cùng đứt giậu, bị ép đến mức phải sử dụng vũ lực.
Dù Công Tử Minh không có động tĩnh gì, nhưng ai biết được có bao nhiêu cao thủ của họ đã đến đây chứ?
Huống hồ, chính Giang Lệ đã là một cao thủ hàng đầu, gần như là vô địch rồi.
Ông ta còn có hai trở thủ đắc lực là Thanh Hổ và Chu Giang nữa!
Còn phía Thiên Cửu Môn, ngang cơ với Thanh Hổ chỉ có Tôn Hàn và Trần Cửu thôi!
Phần thắng cũng không lớn!
“Công tử, theo tình thế hiện giờ, chắc vài tháng nữa là các anh em đói rồi”, lúc này, Vương Bách Vạn chợt sống sắng nhắc nhở.
Điểm sáng chẳng thấy đâu, chứ tối thì cả đống.
Giờ thì số vào chẳng bằng số ra, đám đàn em thì vẫn phải ăn cơm, đã thế có ăn ít đâu.
Sản nghiệp của Thiên Cửu Môn rất phức tạp, tính thành viên trong môn phái cùng các nhân viên các cấp từ thấp tới cao trong tập đoàn Cửu Thành cũng phải đến cả ba trăm nghìn người chứ ít gì.
Dù mỗi tháng chỉ phải trả cho mỗi người có hai nghìn thì cũng mất cả sáu trăm triệu rồi.
Vấn đề là đâu chỉ có ngần ấy tiền đâu cơ chứ!
Thường thì hàng tháng, Thiên Cửu Môn phải trả cho các thành viên và nhân viên dưới quyền ít nhất cũng phải từ ba đến năm tỷ.
Nhưng hiện giờ, ngày nào họ cũng không kiếm nổi một đồng.
Núi vàng núi bạc ăn mãi cũng mòn, nói gì đến việc tiền lãi liên tục thụt giảm, nếu cứ kéo dài tình trạng này, không biết Thiên Cửu Môn có thể nuôi sống các thành viên được bao lâu?