Sau khi anh rời khỏi Mục Thành, có lẽ vì mẹ nuôi và em trai cảm thấy anh đưa cho họ ít tiền quá, nên chưa từng liên lạc với anh.
Nhưng không ngờ, lần này họ gọi anh còn nói là sắp đến tỉnh lỵ.
“Đến ăn cưới! Là Diệp Tô, con gái nuôi của nhà bác cả! Chắc là con vẫn nhớ. Hồi các con còn đi học, họ hàng trong nhà hay trêu hai đứa trông giống một đôi ấy!”, giọng Dương Dung nghe có ý nịnh nọt vang lên trong điện thoại.
“Diệp Tô?”
Tôn Hàn vừa nghe máy vừa mở rèm cửa sổ, cuối cùng cũng nhớ ra.
Trước đây gia đình mẹ nuôi cũng có những người rất giàu có. Bác cả Dương Khai Phú đã làm về hợp kim nhôm từ rất sớm, nghe nói tài sản lên đến mấy triệu tệ.
Chẳng qua Dương Khai Phú không phải là anh ruột của mẹ nuôi, cả hai là anh em họ thôi. Vậy nên đôi bên mỗi năm chỉ ăn vài bữa cơm với nhau chứ không thân thiết lắm.
Đừng nói đến việc giúp đỡ, người ta giàu là chuyện của người ta, dựa vào cái gì mà giúp đỡ họ chứ.
Còn Diệp Tô, anh nhớ đó là một cô gái khá cao ngạo. Ngày xưa cả bọn chơi với nhau, Diệp Tô còn nói đôi ba câu với Từ Tiểu Bân, với đứa con nuôi nhà họ Từ như Tôn Hàn thì gần như phớt lờ, thái độ rất khinh thường.
“Có tướng vợ chồng” cũng chỉ là mấy câu trêu chọc của trưởng bối trong nhà thôi.
Tôn Hàn chưa từng nghĩ đến mấy chuyện ấy, nên ký ức về Diệp Tô không quá sâu sắc.
Nhưng không ngờ thời gian chầm chậm trôi qua, Diệp Tô cũng sắp kết hôn rồi.
Đương nhiên, anh cũng không nghĩ gì nhiều. Ở tuổi của bọn họ, nếu kết hôn sớm thì có khi con cái đã được vài tuổi rồi.
Lòng anh cũng thấy nhẹ nhõm hơn khi mẹ nuôi và em trai đến tỉnh lỵ không vì mưu tính gì cả. Họ không chạy đến đòi anh tiền là tốt rồi.
Không phải là anh không cho họ được, mà vì việc cho tiền không giới hạn như thế đến cuối cùng cũng chỉ chuốc phiền não cho mình.
“Thế mẹ và em định khi nào đến?”, Tôn Hàn lại cười hỏi.
“Ngày mai. Bây giờ con đang ở tỉnh lỵ à?”, mẹ nuôi đáp, còn hỏi thêm một câu để chắc chắn.
Tôn Hàn gật gù đáp, “Vâng, con đến tỉnh lỵ được một thời gian rồi. Vậy mẹ và em định ở đâu?”
Mẹ nuôi ướm hỏi, “Vẫn chưa quyết định. Vậy con thì sao? Con có tiện… để mẹ và em ở nhà con không? Dù sao cũng chỉ đi ăn cưới, ở vài ngày thôi”.
“Con ư? Bây giờ con ở khách sạn, không có nhà. Hay là con đặt khách sạn cho hai người nhé?”, Tôn Hàn bật cười.
Anh đến tỉnh lỵ một thời gian rồi nhưng vẫn chưa sắp xếp chuyện nhà cửa, chủ yếu là vì không có tâm trạng.
Nghe vậy, Dương Dung ngẩn ra mất một lúc mới kinh ngạc hỏi, “Sao con lại không có nhà? Kinh tế gặp khó khăn à?”
Dương Dung thực sự không hiểu!
Tuy nhà ở tỉnh lỵ rất đắt đỏ, một căn mấy triệu cũng chẳng phải chuyện lạ. Nhưng lần trước Tôn Hàn trở về còn tặng cho em gái một sợi dây chuyền có giá trị hơn ba mươi triệu kia mà.
Sao lại tiếc tiền mua một căn nhà được chứ?