“Cậu nên nhớ không thiếu các nhãn hàng muốn hợp tác với một ngôi sao như Giang Hồi đâu, là chúng ta muốn hợp tác với cô ấy, chứ không phải cô ấy cần đến chúng ta”.
“Nhưng cũng có thể thử xem sao…”
Hai mươi phút sau.
Liễu Phương Phương đã dẫn Tôn Hàn đi vào một câu lạc bộ chơi golf.
“Tổng giám đốc Liễu!”
Một cô gái đội mũ che nắng đi từ phía xa tới, dáng người cô ta uốn lượn như con rắn nước, lúc đi đứng còn ưỡn ẹo, trông cực kỳ khơi gợi ham muốn của đàn ông.
Đi phía sau cô ra là một người phụ nữ trung niên, không cần nói cũng biết đó là người quản lý của cô ta.
“Cô Giang, chào cô! Để tôi giới thiệu một chút, đây là Tiểu Tôn, nhân tài mới xuất hiện ở công ty tôi”.
“Chào anh, mọi người ra kia ngồi đi ạ”.
Giang Hồi liếc nhìn Tôn Hàn hai lần, cảm thấy người đàn ông này rất có khí chất.
Song, không có lần thứ ba nữa.
Giới giải trí không thiếu tuấn nam mỹ nữ, dù trông Tôn Hàn ưa nhìn, nhưng cô ta cũng gặp nhiều rồi.
Tóm lại cũng chỉ là một nhân viên làm công ăn lương thôi mà, không đáng cho cô ta để mắt tới.
Đi tới khu nghỉ ngơi rồi, Giang Hồi ngồi xuống ghế rồi liếc nhìn qua hợp đồng, sau đó đưa cho người phụ nữ ở phía sau.
Chờ cả hai xác nhận xong thì người quản lý nói: “Từ bản đồng này có thể thấy cô Liễu rất có thành ý, chúng tôi chỉ cần báo lên công ty là có thể bắt đầu livestream được rồi”.
Lợi nhuận ba mươi phần trăm tổng lượng tiêu thụ là rất cao rồi.
“Cô Giang, chị Tô này, chúng tôi còn một phương án khác, không biết hai người có muốn ngó qua một chút không?”, Liễu Phương Phương không vội nhận lại hợp đồng ngay, mà cười gợi ý.
Giang Hồi chớp mắt rồi hỏi: “Phương án khác ư? Tôi thấy hợp đồng này ok lắm rồi mà”.
“Cô Liễu nói cho chúng tôi nghe được không?”, chị Tô mở lời.
So ra thì người ở độ tuổi này như chị ta sẽ sành sỏi hơn Giang Hồi, nếu Liễu Phương Phương đã nói vậy thì chắc chắn phải có lý do.
“À, thật ra chúng tôi muốn hợp tác với cô Giang không phải vì lợi nhuận, cô cũng biết đấy, mặt hàng mỹ phẩm của chúng tôi luôn là thương hiệu cao cấp nên lãi cũng mỏng. Chúng tôi chia cho cô Giang ba mươi phần trăm tổng lợi nhuận là gần như đạt giới hạn rồi, còn lại chúng tôi không được bao nhiêu nữa”.
“Nhưng nếu cô Giang đồng ý một điều kiện của chúng tôi thì chúng tôi không lấy một đồng lãi nào nữa, mà chia cho cô Giang hẳn bốn mươi lăm phần trăm luôn”.