Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cô ấy biết rõ nếu làm vậy thì Tôn Hàn sẽ nợ ân tình của người ta.  

 

Nhưng đúng lúc này, Tôn Hàn lại cười đáp: “Cô tôi, tôi nghĩ không cần thiết đâu”.  

 

Khi Tôn Đào còn chưa hiểu ý của Tôn Hàn thì anh đã giơ bảng.  

 

“Một trăm năm mươi triệu!”  

 

Cả phòng đấu giá: “…”  

 

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt qua để xem là ai đã tăng thêm hai mươi triệu so với giá của cô lớn nhà họ Tôn.  

 

Giá này đã vượt qua giá trị thật của căn nhà này rồi!  

 

Cố Vân Đào vốn đã hết hi vọng, chỉ mong sao bán được căn này với giá một trăm ba mươi triệu là được.  

 

Nhưng khi nghe thấy giá này, anh ta vui như mở cờ trong bụng ngay.  

 

Song điều khiến anh ta thấy không ổn là người ra giá lại là người mà anh ta không ưa.  

 

Tôn Đào tỏ rõ vẻ không vui: “Tôn Hàn, cậu biết đùa quá đấy!”  

 

Cô ta không ngờ Tôn Hàn sẽ ra giá, hoặc là cô ta không nghĩ anh có nhiều tiền như vậy để tham gia vào buổi đấu giá này.  

 

Nhưng hiện giờ, sự việc đã vượt qua tầm dự đoán của cô ta!  

 

Sao mà không giận cho được!  

 

Việc khiến Tôn Đào bực mình là cô ta đã nói ra giá dự định của mình, như vậy có khác nào tự lấy đá đập xuống chân đâu.  

 

“Tôn Hàn!”, Bạch Cần gọi.  

 

Cô cũng không ngờ Tôn Hàn lại ra giá.  

 

Anh nâng thêm hẳn những năm mươi triệu so với gái gốc.  

 

Đây không phải một con số nhỏ!  

 

Tôn Hàn nở một nụ cười trấn an Bạch Cần rồi nói: “Cô Tôn, với cô mà nói thì căn nhà này chỉ là một món đồ mang lại cho cô chút lợi nhuận thôi. Nhưng nó lại là cả ký ức tuổi thơ của bạn tôi, nên có ý nghĩa khác nhau”.  

 

“Nếu tôi đã đưa ra mức giá khiến cô không còn thấy lãi nữa, hay thôi cô nể tình một chút rồi nhường cho tôi!”  

 

“Nếu cô Tôn vẫn thấy bực thì tôi sẽ bỏ tiền túi ra đền cho cô mười triệu, coi như bồi thường!”  

 

Tôn Hàn nói vậy là quá khách sáo rồi.  

 

Đương nhiên anh nói vậy là vì sợ Tôn Đào nổi điên, sau đó chơi đến cùng mà không màng đến giá cả gì nữa.  

 

Vậy thì thà anh nhượng bộ bỏ thêm chút tiền nữa cho xong.  

 

Dù trong tài khoản của anh có không ít tiền, nhưng cũng không thể tiêu sài phung phí được.  

 

Vài trăm triệu còn được, chứ tiền tỷ là tới công chuyện ngay!  

 

“Ha ha, thôi thì tôi nể mặt cậu vậy!”  

 

Tôn Đào cười lạnh rồi đứng dậy, hậm hực bỏ về.  

 

Còn số tiền mười triệu mà Tôn Hàn định bù đắp thì có hâm cô ta mới lấy.  

 

“Một trăm năm mươi triệu lần thứ nhất!”  

 

“Một trăm năm mươi triệu lần thứ hai!”  

 

“Một trăm năm mươi triệu lần thứ ba, chốt!”  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK