Tôn Hàn gật đầu, “Năng lực của tôi là do ông Phó ban cho. Tôi phải thực hiện tâm nguyện của ông ấy! Tuy không muốn đối đầu với ông, nhưng đã bị ép đến nước này, tôi không đấu với ông một trận cũng không được”.
“Hiểu rồi”.
Cũng có nghĩa là, bắt đầu từ bây giờ, cả hai đã là kẻ thù của nhau, sớm muộn gì cũng phải phân định thắng thua, thậm chí là sống chết.
Giang Lệ chỉ cười cười, rồi đột nhiên nhìn đồng hồ trên tay, thản nhiên nói, “Cũng sắp đến giờ rồi, cậu sẽ được nhận món quà hoành tráng mà tôi dành cho cậu”.
“Gì cơ?”, Tôn Hàn nhíu mày.
“Từ trước đến nay, Giang Lệ này hành sự không quang minh chính đại lắm đâu, nhất là với kẻ thù, nếu có thể đánh bại bằng cách thức đơn giản thì tôi sẽ không ngu ngốc chọn cách đường đường chính chính!”
“Chẳng phải cậu vẫn luôn thắc mắc tối nay tôi hẹn gặp cậu làm gì, có phải đã sắp đặt người phục kích cậu hay không ư? Bây giờ tôi trả lời cậu nhé, đúng vậy!”
Tôn Hàn lập tức lo lắng đưa mắt nhìn quanh, nhưng lại chẳng thấy kẻ mai phục nào.
Anh cảm thấy rất quái lạ. Trình độ năng lực của Giang Lệ cao hơn anh, chuyện này thì chắc chắn rồi.
Nhưng nếu Giang Lệ muốn giết anh trong tích tắc thì hoàn toàn không thể!
Hơn nữa, bên dưới toà nhà này toàn là người của Chiến Bộ!
Tuy Chiến Bộ không muốn gây rắc rối ở toà nhà Lăng Đông - nơi của chính phủ, nhưng nếu chủ nhân của họ gặp nguy hiểm thì họ sẽ bất chấp tất cả.
Một khi cả Chiến Bộ cùng xông lên, phần thắng của Giang Lệ sẽ không cao.
“Người mà tôi phục kích không phải là cậu, mà là…”, Giang Lệ ngừng lại.
Đúng lúc này, điện thoại của Tôn Hàn rung lên.
Ngay sau đó, giọng nói lo lắng của Tề Thiên Tại đã vang lên trong điện thoại, “Thưa cậu, Lận soái gặp chuyện rồi, bị hai người phục kích và đánh trọng thương…”
Soạt!
Điện thoại đã cúp.
Tôn Hàn lạnh lùng nhìn vẻ thản nhiên của Giang Lệ, trầm giọng chất vấn, “Điệu hổ ly sơn?”
Giang Lệ híp mắt cười, “Đưa cậu đến đây, Thanh Hổ và Chu Giang mới có cơ hội ra tay, chặt đứt một cánh tay đắc lực của cậu! Tên Trần Cửu thì khá điên, nếu nhắm vào hắn thì e rằng có chết hắn cũng phải cắn đứt một miếng thịt của Thanh Hổ và Chu Giang. Vậy nên mục tiêu của tôi, chính là Lệ Lận!”
“À, có phải cậu thắc mắc Chu Giang rõ ràng đang ở Thượng Kinh, sao giờ đã chạy đến Tây Nam không? Đương nhiên là để làm cậu mất cảnh giác rồi”.
“Nếu đã tiến quân xuống phía Nam, tất nhiên là tôi phải dùng phương thức mạnh tay nhất!”
Điều này có nghĩa là, Tôn Hàn đã hoàn toàn sập bẫy của ông ta.
Anh cứ nghĩ rằng, đây là Tây Nam, Giang Lệ sẽ không thể tuỳ tiện hành động. Nơi hẹn gặp nhau còn là toà nhà Lăng Đông - đối diện tập đoàn Cửu Thành! Người của Chiến Bộ ở ngay bên dưới, Giang Lệ tuyệt đối không dám manh động!
Nhưng kế hoạch của Giang Lệ lại là trò giương Đông kích Tây!