Nhưng nếu vốn đã có vấn đề lớn như vậy thì trừ khi có thể thu hút được nguồn vốn lớn hơn, nếu không thì sớm muộn cũng không kham nổi.
Bây giờ còn có mối họa ngầm là vụ án chôn xác nữa, giờ có thể nói nhà họ Diệp đang bị nguy cơ bủa vây.
Trong tình hình này, Tôn Hàn cũng hết cách.
Hoặc là nếu Tôn Hàn tỏ rõ thái độ để Đỗ Tiên từ bỏ ý định lấy dự án đảo Lâm An, nhưng người khác thì sao?
Việc gì phải làm như vậy!
Việc này cũng giống như quy luật của tự nhiên, nếu cứ mạnh tay can thiệp thì chưa chắc đã là chuyện tốt!
Nhưng đối với Đỗ Tiên, việc Tôn Hàn hòa hoãn thái độ khiến chị ta rất mừng.
Chị ta nói: "Cậu Tôn yên tâm, vợ cậu Tôn là cháu gái Diệp Hà Sơn thì lúc tôi tranh giành dự án đảo Lâm An chắc chắn sẽ nể mặt, không dồn họ vào đường cùng!"
"Khi nào lấy được dự án đó thì tôi sẽ mời cậu một bữa lớn!"
Tôn Hàn không để tâm lắm mà chỉ nói: "Những chuyện khác nói sau, dù sao chị Đỗ hãy cố gắng nương tay. Tôi đi trước đây, có chuyện gì liên lạc sau nhé".
"Ừ, có gì liên lạc sau".
Sau khi ra khỏi quán trà, Tôn Hàn liền thấy đau đầu.
Vừa hết phiền phức này thì phiền phức khác lại đến.
Tình hình bây giờ là thế này, giờ công ty bất động sản Diệp Thị đang gặp vấn đề tài chính lớn, mà Diệp Hà Sơn lại không hề biết.
Nếu ông ngoại Liễu Phương Phương mà biết quả bom lúc nào cũng có thể nổ này thì liệu ông ấy có chấp nhận nổi không?
Ông ấy đã cao tuổi rồi!
Đúng là không thể yên tâm về thế hệ sau được!
Buổi tối, Tôn Hàn đến bệnh viện thăm Diệp Tiên Duyệt.
Diệp Tiên Duyệt cũng không phải là người bản lĩnh gì, anh ta toát ra dáng vẻ của một cậu ấm ăn chơi.
Nhưng so với Diệp Vân Nghĩa thì tốt hơn rất nhiều.
Ở Ma Đô, người mà Tôn Hàn có thể nói chuyện hợp cũng chỉ có Diệp Tiên Duyệt thôi!
Đã nói có thời gian sẽ đến thăm anh ta, cũng không thể nuốt lời được.
Buổi tối anh không có việc gì làm nên liền đến đây một chuyến.
Khi Tôn Hàn đi đến bên ngoài phòng bệnh thì thấy Diệp Vân Đồ đang ở bên trong.
Cửa phòng bệnh khép hờ, từ đó truyền ra tiếng xin lỗi thành khẩn của Diệp Vân Nghĩa.