Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Lại gặp nhau rồi, Tôn Hàn!"  

 

"Cậu chủ Trương muốn gặp tôi thì gọi một cuộc điện thoại là được rồi, cần gì phải long trọng như vậy?"  

 

Tôn Hàn khẽ mỉm cười bước tới, tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống cạnh Trương Dương Phi.  

 

"Sợ anh không dám tới thôi", Trương Dương Phi không hề phí lời, giọng lạnh như băng.  

 

Tôn Hàn trầm ngâm một lát rồi cũng chẳng lòng vòng, hỏi luôn: "Cậu chủ Trương tìm tôi là vì tin đồn lưu truyền trong công ty chúng tôi mấy ngày nay sao?"  

 

Bình thường thì Trương Dương Phi chẳng thể nào để ý đến người như Tôn Hàn, trừ phi là vì Liễu Phương Phương.  

 

"Nếu chỉ là tin đồn thì bỏ đi, nhưng vấn đề là theo tôi được biết, Phương Phương còn đưa anh đi cùng tới thăm Từ Tiểu Bân và ông nội cô ấy! Ngoài ra thì, cô ấy chưa từng tặng đồng hồ cho tôi!"  

 

Trương Dương Phi nhìn vào cổ tay Tôn Hàn với vẻ đầy đố kỵ.  

 

Đắt tiền hay không không quan trọng, quan trọng ở chỗ người tặng là Liễu Phương Phương.  

 

Đúng là một người đàn ông có máu Hoạn Thư trong người!  

 

Tôn Hàn bất lực, chỉ có thể giải thích: "Cậu chủ Trương, không phải anh thực sự nghĩ giám đốc Liễu thích người bình thường như tôi đấy chứ? Rốt cuộc cô ấy có mục đích gì, lẽ nào anh không hiểu rõ sao?"  

 

Trương Dương Phi lắc đầu đáp: "Suy nghĩ của cô ấy rất khó đoán, cô ấy suy tính gì tôi không đoán được. Nhưng thực ra tôi cũng tin cô ấy không thích anh, nhưng nhỡ đâu?"  

 

Nói đến đây, Trương Dương Phi đột nhiên lấy trong người ra một tờ chi phiếu, đặt lên bàn rồi nói: "Đây là mười triệu tệ, anh rời Thượng Kinh đi".  

 

Đột nhiên, Tôn Hàn nheo mắt lại.  

 

Có thể nói, đem tiền ra giải quyết chứ không hành hung anh như Từ Tiểu Bân thế này là Trương Dương Phi đã rất nể mặt Giang Lệ rồi.  

 

Hơn nữa vung tay cũng rất hào phóng, đối với người bình thường thì mười triệu tệ quả không phải số tiền nhỏ.  

 

Có điều, Tôn Hàn có thể rời khỏi đây được sao?  

 

Mặc kệ Trương Dương Phi nghĩ gì, Tôn Hàn đẩy trả tờ chi phiếu rồi đáp: "Cậu chủ Trương, tôi không cần số tiền này! Tôi cũng sẽ không rời Thượng Kinh, mong anh lượng thứ!"  

 

"Ranh con, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!", người đàn ông tóc ngắn tên A Bân ban nãy lập tức giận dữ quát.  

 

Trương Dương Phi giơ tay lên, ý bảo A Bân đừng nhiều lời, sau đó anh ta cứ im lặng nhìn Tôn Hàn, trên gương mặt có cả sự giận dữ và tàn độc.  

 

"Rất hiếm khi có người dám làm trái ý tôi. Lẽ nào anh cho rằng có Giang Lệ chống lưng thì tôi sẽ không dám động tới anh sao?"  

 

Ý tứ sâu xa của anh ta chính là cho tiền rồi bảo Tôn Hàn cút khỏi đây đã là nể mặt Giang Lệ lắm rồi.  

 

Nhưng anh ta cũng có thể trở mặt bất cứ lúc nào.  



Tôn Hàn bật cười đáp: "Cậu chủ Trương, anh có nể mặt anh Giang hay không thì tôi đều sẽ không rời khỏi đây. Nhưng nói thật, tôi và giám đốc Liễu thực sự không có gì, tôi cũng không quan tâm anh có tin hay không". 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK