Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Có lẽ Tôn Hàn của ngày trước sẽ không đành lòng trở mặt, nhưng sau sáu năm ở nhà giam phía Nam, Tôn Hàn không còn như xưa nữa.  

 

Trái tim anh đã được giũa mài để cứng rắn như đá.  

 

Nếu bọn họ không phải là người nhà, Tôn Hàn còn có thể ra tay dứt khoát hơn.  

 

Dương Dung thực sự cho rằng mấy thủ đoạn vặt vãnh ấy có thể trị được Tôn Hàn, nhưng không ngờ bản thân bà ta mới biến thành trò cười.  

 

Bây giờ, con bài duy nhất chính là con gái của bà ta.  

 

Dương Dung nhìn Từ Hạ với vẻ mặt đáng thương, “Con gái à, con không nỡ rời khỏi Mục Thành, không nỡ rời xa mẹ phải không?”  

 

Từ Hạ đã có một thoáng do dự, nhưng vẫn kiên quyết nói, “Con muốn đến tỉnh lỵ với anh cả, sau này rảnh rỗi sẽ thường xuyên về thăm nhà”.  

 

Tiếp tục ở lại Mục Thành để mẹ bán cho Trương Tài hay Lý Tài nào đó ư?  

 

Từ Hạ gần như không còn hy vọng gì vào gia đình này nữa.  

 

Cuối cùng, Dương Dung không còn thủ đoạn nào khác, đành khóc rống lên.  

 

“Có cần năm triệu hay không?”, lúc này, Tôn Hàn lại cất tiếng hỏi.  

 

“Cần, cần ạ! Anh ơi, em cần năm triệu!!”, Từ Tiểu Bân cuống cuồng đồng ý.  

 

Bộ dạng ấy chỉ khiến Tôn Hàn cảm thấy thêm phần khinh thường đứa em trai này.  

 

“Nếu bây giờ em cứng cỏi và có bản lĩnh đàn ông một chút, từ chối khoản tiền này, người anh cả này sẽ đánh giá cao em hơn. Tiếc rằng, em lại không có dũng khí từ bỏ nó”.  

 

“Năm triệu này, anh sẽ không cho không. Em và mẹ phải đồng ý với anh hai điều. Thứ nhất là từ nay về sau, không được can thiệp vào bất cứ chuyện riêng nào của Tiểu Hạ nữa, bao gồm cả việc em ấy quen bạn trai hay kết hôn”.  

 

“Điều thứ hai, nếu không thực sự gặp khó khăn thì đừng tìm anh nhờ vả hay xin tiền”.  

 

Dứt lời, Tôn Hàn đã đứng lên, nhìn về phía Từ Hạ, “Tiểu Hạ, chúng ta đi thôi”.  

 

 

 

“Mẹ…”  

 

Từ Tiểu Bân nhìn tờ chi phiếu năm triệu, cảm thấy cực kỳ tồi tệ.  

 

Chỉ có năm triệu.  

 

Còn không bằng một phần mười dự tính của bọn họ!  

 

Ngay lập tức, khuôn mặt Từ Tiểu Bân ngập tràn vẻ giận dữ.  

 

Tôn Hàn giàu có đến thế mà lại keo kiệt với họ như vậy.  

 

“Mẹ có thể làm gì đây? Tôn Hàn nó là thằng độc ác vô ơn, con cũng không thể bảo mẹ kề dao vào cổ nó!  

 

Dương Dung cũng khổ sở hết cách, nhìn tấm chi phiếu bằng ánh mắt bất lực, đoạn thở dài, “Có còn hơn không. Có năm triệu này thì chuyện hôn nhân của con có thể giải quyết rồi. Hoặc là mua vài căn nhà ở Mục Thành để cho thuê trước, rồi cứ như vậy mà sống cho qua ngày”.  

 

Tốt xấu gì cũng có năm triệu.  

 

Tiểu Bân cũng miễn cưỡng xem như là người có tiền có của.  

 

Đủ khả năng kết hôn, mua xe rồi.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK