Lúc xế chiều.
Tôn Hàn lái xe đưa Liễu Y Y về nhà, sau khi được Liễu Y Y dỗ dành, Đồng Đồng đã đồng ý đến nhà cô ở.
Dẫu sao cô bé cũng là trẻ nhỏ, chỉ cần dỗ vài câu là nói gì cũng nghe theo hết.
Sau khi đưa Đồng Đồng và Liễu Y Y về đến nhà, Tôn Hàn đưa Từ hạ quay lại biệt thự Thương Sơn.
Chiếc Mercedes S còn chưa đi qua rào chắn ngoài biệt thự, Tôn Hàn đã trông thấy có một người phụ nữ đang đứng chờ ở đó.
Tôn Hàn lập tức tạt xe vào lề đường.
“Sao thế anh?”, Từ Hạ khó hiểu hỏi.
Ngay sau đó, cô ấy đã biết tại sao anh mình lại dừng xe.
Người phụ nữ đang đứng chờ bên ngoài chẳng phải ai xa lạ, mà chính là chị dâu cũ Lâm Mỹ Quyên của cô ấy.
Từ Hạ nhất thời á khẩu, không biết phải nói gì.
Soạt!
Tôn Hàn mở cửa xuống xe, sau đó đi đến trước mặt Lâm Mỹ Quyên với vẻ phức tạp và xa lạ.
“Sao cô biết tôi sống ở đây?”
Trông Lâm Mỹ Quyên không được ổn cho lắm, mặt cô ta tái nhợt, từ đó có thể thấy những ngày tháng qua, cô ta sống cũng không tốt.
Lâm Mỹ Quyên nhìn Tôn Hàn với vẻ đã để vụt mất một tình cảm nhiều năm.
Đại khái là sau khi bị Đường Minh Phong chơi cho một vố, cô ta mới thấy được sự tốt đẹp của Tôn Hàn.
“Em đi hỏi thăm là biết ấy mà, cô gái ngồi trong xe không phải Liễu Y Y, anh cũng học trò thay phụ nữ rồi à?”, Lâm Mỹ Quyên có vẻ chua xót nói.
Cô ta để ý thấy trong xe của Tôn Hàn có một người phụ nữ, hơn nữa còn vừa trẻ trung vừa xinh đẹp.
Một cảm giác ghen tỵ khó hiểu chợt dâng lên trong lòng cô ta.
“Từ Hạ đấy”, Tôn Hàn đáp.
“Từ Hạ?”
Lâm Mỹ Quyên sững người một lúc, sau đó đã biết cô gái ấy là ai, ra là người em gái mà Tôn Hàn thương yêu nhất.
Nhưng trước kia, cô ta hoàn toàn không để ý đến những điều này.
Ngoài lúc kết hôn cùng dăm ba lần hiếm hoi gặp Từ Hạ ra, nhiều năm nay, hai người không liên lạc gì với nhau rồi.
“Thì ra là Từ Hạ, em ấy xinh quá!”
“Nói đi, cô đến tìm tôi có việc gì?”, Tôn Hàn không hỏi thăm gì cả, vì điều này là không cần thiết giữa bọn họ.
“Anh sống trong khu nhà giàu bậc nhất ở Giang Châu mà lại giấu vợ mình là em đây, nhưng giờ điều này không còn quan trọng nữa, dẫu sao chúng ta cũng ly hôn rồi đúng không? Anh không định mời em lên nhà ngồi à?”, Lâm Mỹ Quyên tự giễu nói.
Tôn Hàn không giấu cô ta, mà là không cần thiết phải nói.
Đương nhiên, nếu trước khi kết hôn, Lâm Mỹ Quyên biết anh sống ở đây thì có lẽ cô ta còn mặt dày đòi lấy nơi này ý chứ.
Lâm Mỹ Quyên là một người có lòng tham không đáy.
“Tuỳ cô”.