“Mọi người cùng nhau cố gắng nhé. Nếu không thuận lợi lấy được dự án thì chúng ta có nói gì cũng bằng thừa!”
……
Rất nhanh sau đó, chính quyền đã đưa ra thông báo về buổi tái đấu thầu. Thời gian rất sít sao, chỉ ba ngày sau đó.
Cũng có nghĩa là họ chỉ có vỏn vẹn ba ngày.
Lần đấu thầu này nhà họ Đường đã bị liệt vào danh sách đen, không cả được phép vào xem.
Còn những công ty nhỏ khác thì cũng đừng mơ, đến tư cách để giơ bảng ra giá cũng không có.
Nói cách khác, ba ngày sau sẽ quyết định công ty nào ăn được dự án đảo Lâm An này.
Là bất động sản Long Phong, hay là bất động sản Thánh Thạch của nhà họ Đậu?
Buổi tối, Tôn Hàn đã đến bệnh viện.
Ngay mai, Diệp Tiên Duyệt sẽ xuất viện nên anh nên tới một chút xem sao.
Tôn Hàn vừa đến thì Diệp Tiên Duyệt đã cố gượng cười nói: “Cậu đến đấy à?”
Trong khoảng thời gian anh ta nằm viện thì bố ngồi tù, em trai nhảy xuống biển tự tử, Diệp Tiên Duyệt vẫn cố cười được là khá lắm rồi.
Thật sự Tôn Hàn không thể mong anh ta có biểu hiện tốt hơn được nữa.
“Vâng”.
Tôn Hàn kéo ghế ra rồi ngồi xuống: “Anh thấy sao rồi?”
“Không đáng ngại nữa, hôm nay cũng có thể xuất viện rồi, nhưng…”
Diệp Tiên Duyệt ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra anh muốn ở lại đây, nhà họ Diệp giờ đang rối ren quá nên anh không muốn về”.
Hiện giờ, nhà họ Diệp đang rất khó khăn.
Anh ta không muốn về, để rồi phải nhìn các gương mặt nhăn nhó.
Nhất là bất động sản Diệp Thị túng quẫn như hiện nay là do bố anh ta gây ra, thêm việc em trai anh ta huỷ hoại danh tiếng của cả gia tộc nữa.
Có lẽ anh ta mà về một cái, sẽ bị cả nhà chỉ trích ngay.
Anh ta không muốn về chút nào.
Tôn Hàn có thể hiểu được suy nghĩ của Diệp Tiên Duyệt nên cười nói: “Nếu anh không muốn về nhà họ Diệp thì cứ đến khách sạn ở một thời gian để chờ mọi chuyện lắng xống”.
Nghe thấy thế, Diệp Tiên Duyệt bật cười rồi thở dài nói: “Trốn tránh đâu phải là cách, anh vẫn phải về thôi. Dẫu sao anh cũng là người thừa kế của gia tộc, phải gánh vác trọng trách chứ”.
Tôn Hàn ngẩn ra.