Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tôn Vượng Thịnh mỉm cười rồi nói tiếp: “Cháu không muốn nhập ngũ, cũng không thích làm quan. Ông ngẫm cũng thấy đúng, cháu có năng khiếu kinh doanh hơn”.  

 

“Chỉ cần cháu muốn, ông có thể làm thần tài cho cháu”.  

 

“Thần tài của nước Đại Hoa!”  

 

Tôn Hàn chớp chớp mắt, anh ngạc nhiên hỏi lại: “Thần tài?”  

 

“Đã làm thì phải làm cho thật tốt, giống gia tộc Rothschild ở nước ngoài ấy, họ tập trung vào kinh doanh, giờ đã mạnh đến mức nguyên thủ quốc gia của các nước đều phải kiêng nể đấy”.  

 

“Bất kể là trả thù hay theo đuổi ước mơ, chỉ cần cháu làm được như lời ông nói thì chưa kể đến báo thù, nhưng chắc chắn Tô Văn không dám động vào cháu”.  

 

Chỉ có tích luỹ tài sản đến một mức độ nhất định mới là cách bảo vệ mình tốt nhất.  

 

Tôn Vượng Thịnh muốn Tôn Hàn thực hiện được mơ ước trở thành người giàu có bậc nhất ở nước Đại Hoa.  

 

Nếu anh làm được như vậy thì bất kỳ ai động vào anh đều phải lãnh hậu quả.  

 

Tôn Hàn cười nói: “Chuyện này tính sau đi ạ!”  

 

Bây giờ, Tôn Vượng Thịnh nói những chuyện này có vẻ hơi xa vời.  

 

Các gia tộc giàu có ở Đại Hoa nhiều không kể hết.  

 

Đúng là tập đoàn Thiên Tử mạnh và giàu có thật, nhưng xét về tiềm lực tài chính thì cũng lắm họ chỉ lọt vào tốp mười thôi.  

 

Muốn vượt qua các gia tộc hàng đầu kia không phải một chuyện dễ dàng.  

 

Nếu Tôn Vượng Thịnh không nhắc đến chuyện này thì Tôn Hàn cũng không nghĩ tới.  

 

“Đúng là chuyện của mai này thật, bây giờ nói thì hơi sớm. Thôi, không nói nữa, trưa nay ở lại ăn cơm với ông nhé”.  

 

Tôn Hàn không từ chối.  

 

Nhưng anh vẫn chưa gọi Tôn Vượng Thịnh là ông nội, tạm thời anh chưa có ý định đổi cách xưng hô.  

 

Có thể là anh lập dị, nhưng có lẽ cũng bởi sự căm hận trong lòng.  

 

 

 

Buổi chiều.  

 

Một chiếc xe thương vụ mày trắng mang biển số đen đỗ trước trang viên của Bạch Cần.  

 

Trông thấy chiếc xe đó, Bạch Cần vội vã chạy ra với vẻ mong chờ.  

 

Mấy hôm trước, Tôn Hàn đã được một chiếc xe quyền lực ở Thượng Kinh đưa đi, dù anh đã gọi điện cho cô ấy, nhưng bây giờ anh thế nào thì cô ấy vẫn không rõ.  

 

Cửa xe mở ra, hai vệ sĩ bước xuống trước, sau đó mở cửa xe phía sau ra.  

 

Không khiến Bạch Cần thất vọng, người bước xuống chính là Tôn Hàn.  

 

“Anh về rồi à?”, Bạch Cần mừng rỡ hỏi.  

 

Tôn Hàn mỉm cười rồi căn dặn hai vệ sĩ: “Phòng tôi trên tầng ba, thu dọn qua loa thôi, không cần mang hết đi đâu”.  



“Vâng thưa ngũ công tử!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK