...
Hơn sáu giờ tối, Liễu Y Y gõ cửa phòng Tôn Hàn.
Chỉ một lát sau, Tôn Hàn và Liễu Y Y đã sóng đôi bước ra khỏi khách sạn để tới nhà hàng Đế Vương mà Tiết Kiến Quốc đã hẹn.
Tiết Kiến Quốc đã đợi ở trước cửa nhà hàng từ sớm, thấy Tôn Hàn và Liễu Y Y tới thì vui mừng chạy ra đón.
Mặc dù Tôn Hàn và Liễu Y Y đã đồng ý tới nhưng ông ta cũng không dám chắc chắn, nếu hai người họ không tới thì sao?
May mà việc ông ta lo lắng không xảy ra.
"Đi đi đi, để cậu dẫn hai đứa vào phòng!"
Tiết Kiến Quốc dẫn đường đưa hai người họ vào trong nhà hàng Đế Vương.
Sau khi vào bên trong, khung cảnh hoa lệ lập tức hiện ra. Treo giữa sảnh chính của nhà hàng là chiếc đèn trùm thủy tinh long lanh trong suốt trông vô cùng đẹp mắt, e là chiếc đèn này phải có giá hàng triệu tệ trở lên.
Từ đó có thể thấy quy mô của nhà hàng này hoành tráng ra sao.
E rằng đây là nhà hàng xa hoa nhất nhì Tề Bắc này.
Điều đó khiến Tôn Hàn càng thêm chắc chắn, e là tối nay không chỉ là một buổi tiệc bình thường.
Với thân phận và địa vị của Tiết Kiến Quốc thì không thể nào mời khách ăn cơm ở một nơi như thế này.
"Y Y, cậu Tôn, mời vào!"
Tiết Kiến Quốc đẩy cửa căn phòng xa hoa tráng lệ trên tầng năm, vươn tay ý mời hai người họ đi vào.
Tôn Hàn bước một bước vào, ngoài Lý Diễm Phương ra, anh còn thấy một nam một nữ ngồi bên trong.
Với đôi mắt tinh tường của Tôn Hàn, anh lập tức có thể nhận ra cô gái đầy đặn phúc hậu đang ngồi đó dù không lộ bụng nhưng hình như đang mang bầu.
"Nào nào nào, để tôi giới thiệu một chút, vị này là cậu chủ Văn Thước Tùng, còn đây là em gái cậu ấy - cô Văn Ảnh!"
"Vị này là cậu Tôn, còn đây là cháu gái tôi! Cậu chủ Văn, cô chủ Văn, hai người cứ gọi nó là Y Y là được".
Hai người họ vừa vào đến cửa là Lý Diễm Phương đã vội vã giới thiệu.
Là hai anh em.
Tôn Hàn nghe xong mới vỡ lẽ nhưng đồng thời anh lại càng nghi ngờ. Anh cứ có cảm giác cô gái tên Văn Ảnh này cứ quan sát anh rất kỹ, như thể đang nhìn ngắm một sản phẩm mà mình vô cùng ưng ý.