Tôn Hàn lùi lại vài bước rồi lạnh giọng nói.
Tôn Hàn lạ thừa ánh mắt giả vờ thích mình của Diệp Tô, mà dù có là thật đi chăng nữa thì cũng là chuyện thuở nhỏ rồi.
Huống chi Diệp Tô đã có chồng, dù cho hôm diễn ra lễ cưới không được vui vẻ cho lắm, thế mà bây giờ cô ta lại đi quyến rũ đàn ông, đúng là không có lòng tự trọng.
“Kết hôn?”, Diệp Tô chợt thấy nghẹn họng: “Còn chồng con gì nữa chứ? Hàn Thế Văn đã nói rồi, hôn lễ thành ra như vậy khiến gia đình anh ta rất mất mặt, cho nên chờ lấy lại được tiền đầu tư nguyên thạch xong, chúng tôi sẽ đường ai nấy đi”.
“Tôn Hàn, cậu nói một câu công bằng đi, sao Từ Tiểu Bân có thể hại người khác quá đáng như vậy? Chưa kể chuyện cậu ta làm tôi bẽ mặt trong đám cưới, mà chồng sắp cưới cũng không cần tôi nữa rồi, đã thế tôi còn có thể bị ngồi tù nữa chứ”.
“Em trai cậu hại đời tôi rồi!”
Cuối cùng, Diệp Tô đã khóc oà lên.
May mà Tôn Hàn có thói quen thuê nguyên một tầng khách sạn, nếu không chắc mọi người sẽ nghĩ anh làm gì với Diệp Tô mất.
“Được rồi, chị đừng khóc nữa”, Tôn Hàn mất kiên nhẫn nói.
“Hu hu hu… tôi cũng chỉ là phụ nữ thôi, bị Từ Tiểu Bân hại cho thê thảm như vậy mà còn không được khóc hay sao?”
Dù nói vậy, nhưng tiếng khóc của Diệp Tô đã nhỏ hơn nhiều rồi.
Tôn Hàn thật sự thấy bực mình, có câu phá chuyện tình cảm của người khác là thất đức nhất trên đời, lần này đúng là Từ Tiểu Bân đã hại đời Diệp Tô rồi.
“Nếu không đòi lại số tiền đó của chị ngay được thì tôi sẽ bù vào trước”.
Cuối cùng thì Tôn Hàn vẫn mềm lòng.
Dẫu sao chuyện này cũng do Từ Tiểu Bân gây ra, anh không thể trơ mắt nhìn Diệp Tô ngồi tù được.
“Thật không? Tôn Hàn, cậu tốt với tôi quá, tôi không biết phải đền đáp cậu thế nào nữa?”, Diệp Tô nín khóc rồi mừng ra mặt, sau đó lại tiếp tục sán tới gần Tôn Hàn.
“Tối nay, tôi phải đi gặp Tạ Lão Hổ, Diệp Tô, chị về trước đi”, Tôn Hàn lạnh lùng nói.
Thấy vậy, Diệp Tô không nhì nhằng nữa, dặn dò Tôn Hàn hãy cẩn thận xong thì cô ta rời đi.
Sau khi rời khỏi phòng của Tôn Hàn, Diệp Tô chưa về phòng mình ngay mà đi tìm bố nuôi là Dương Khai Phú.
“Sao rồi?”, vừa đóng cửa lại là Dương Khai Phú sốt sắng hỏi ngay.
Diệp Tô đáp: “Tôn Hàn hứa nếu không tìm lại được tiền cho con ngay thì sẽ bù tiền của mình ra trước”.
Dương Khai Phú giậm chân bình bịch: “Bố có hỏi chuyện này đâu, ý bố là con có ra tín hiệu mập mờ với Tôn Hàn không cơ mà. Diệp Tô này, con phải nghĩ cho kỹ, giờ con với Hàn Thế Văn là coi như hết hi vọng rồi. Còn Tôn Hàn thì lại ưu tú như vậy, cậu ta là con nuôi của Dương Dung, con cũng là con nuôi của bố, hai đứa có chung huyết thống gì đâu. Nếu con để tuột mất cơ hội này thì đừng có mà hối hận đấy!”
“Không chịu nghe lời bố gì cả, với tài lực hiện giờ của Tôn Hàn, dù con làm tình nhân của nó thì nửa đời sau cứ tha hồ sống trong vinh hoa phú quý”.