Cho nên họ chỉ còn cách gọi xe thôi.
Liễu Y Y lên xe trước rồi nói cho tài xế địa chỉ.
Lúc Tôn Hàn cũng định lên xe theo để tiễn Liễu Y Y về nhà trước thì Liễu Y Y chợt cản anh lại, ngăn không cho anh lên xe và đóng cửa lại.
Cô nhìn Tôn Hàn rồi trêu chọc: “Em có phải trẻ con nữa đâu mà cần anh đưa về tận nơi! Về nhà rồi, em sẽ gọi cho anh”.
Sau đó, Liễu Y Y quay đi luôn: “Bác tài, đi thôi!”
Chiếc taxi phóng đi bỏ Tôn Hàn ở lại, anh chỉ thấy chuyến này mình về, mọi thứ đã khác rồi.
Tôn Hàn nhìn đèn sau của chiếc taxi rồi cười tự giễu: “Bây giờ, Liễu Y Y không cần mày bảo vệ nữa rồi”.
Sau đó, anh ôm lấy người rồi đi bộ tiếp.
Bóng lưng anh rất cô đơn.
Sau khi đi bộ nửa tiếng, Tôn Hàn mới đến ngôi biệt thự ở Thương Sơn rồi lấy chìa khoá mở cửa.
Đêm nay, anh muốn đi bộ.
Dù con đường có dài đến mấy thì cũng có điểm cuối thôi.
Anh đã về đến nhà rồi.
Nhưng trong lòng anh thấy rất rối bời.
“Oa, cuối cùng thì anh trai yêu quý của em cũng về rồi! Em còn tưởng anh rời khỏi Giang Châu lâu quá nên quên đường về nhà rồi cơ”.
Lúc này, đèn ngoài phòng khách của căn biệt thự vẫn sáng, Từ Hạ đứng dậy khỏi sofa rồi nhìn Tôn Hàn, sau đó châm chọc mấy câu với vẻ mừng rỡ vì anh mình đã về.
Song, sau khi thấy vẻ buồn bã trên mặt anh mình, cô ấy lập tức hỏi ngay: “Anh sao thế? Thất tình à?”
“Hay chị Y Y giận vì mãi anh mới chịu về thăm chị ấy?”
“Cũng không đúng, anh về một cái là đi tìm chị ấy ngay, quẳng luôn cô em gái đây sang một bên thì sao chị ấy có cớ mà giận được?”
Khi chưa về Giang Châu, Tôn Hàn đã gọi điện báo cho em gái mình trước rồi.
Vì thế hôm nay, Từ Hạ mới biết chuyện Tôn Hàn về và chờ tới tận giờ này.
Đương nhiên cô ấy cũng biết Tôn Hàn sẽ đi tìm Liễu Y Y trước.
Chẳng qua không thấy Tôn Hàn nhắn là không về đây, không thì Từ Hạ sẽ nghĩ hai người dành trọn đêm nay để hâm nóng tình cảm rồi.
Nhưng vẻ mặt của Tôn Hàn chẳng có chút vui vẻ nào giống vừa gặp lai người yêu cả.