Đầu tiên, bọn họ đến thuỷ cung, chơi khoảng hai tiếng đồng hồ rồi mới đến công viên trò chơi.
Đến trưa, Đồng Đồng kêu đói, Tôn Hàn dẫn bọn họ đến một quán ăn gần đó để giải quyết bữa trưa.
Còn buổi chiều tiếp tục ở lại công viên trò chơi hay đến công viên tản bộ là tuỳ thuộc vào Đồng Đồng.
Chỉ cần cô bé thấy mệt thì sẽ đi về.
Buổi đi chơi hôm nay là do cô bé quyết định.
Bọn họ cùng nhau ngồi xuống một chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Có lẽ vì cả Từ Hạ và Liễu Y Y đều có nhan sắc cỡ khủng nên có rất nhiều ánh mắt tập trung về phía này.
Đang ở chỗ công cộng, Tôn Hàn cũng chẳng thế cấm cản người ta nhìn được.
Vì thế, anh đành mặc kệ.
Tôn Hàn gọi mấy món, hầu hết đều theo sở thích của Đồng Đồng, Liễu Y Y và Từ Hạ.
Bốn người cùng dùng bữa, điều này khiến Tôn Hàn cảm thấy rất ấm áp.
Nếu sau này ngày nào cũng như thế này, chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Nhưng ngày hôm nay sắp trôi qua rồi.
Nghĩ đến đây, khẩu vị và tâm trạng của Tôn Hàn đều giảm sút.
“Cô Liễu đấy à”.
Đột nhiên có một giọng nói kém hoà nhã, hay có thể coi là ngả ngớn vang lên.
Tôn Hàn ngước lên nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên dù mặc một bộ vest đắt tiền nhưng vẫn không che đi được vẻ hèn hạ, gương mặt phệ của ông ta khiến người ta cảm thấy không có ý tốt đẹp gì.
Từ Hạ không quen ai ở Giang Châu cả nên người đàn ông mập mạp này cũng vậy.
Trông thấy người đó, Liễu Y Y bất giác cau mày, có thể thấy cô biết người này, nhưng không muốn gặp.
Cô chỉ giơ tay ra chứ không tươi cười.
Liễu Y Y chào hỏi lại: “Tổng giám đốc Chư, trùng hợp quá!”
“Đúng vậy, không ngờ lại được gặp cô Liễu ở đây, đúng là duyên phận! Để tôi mời bữa này”.
“À, hai vị này là bạn của cô à? Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Chư Vinh - chủ của một công ty vải, ngoài ra tôi còn có hai xưởng nhuộm nữa”.
Chư Vinh không cần mời mà tự ngồi xuống luôn, nhưng ông ta không để ý một điều.
Đó là Tôn Hàn sầm mặt không nói một câu.
Nhưng anh đã nắm được đại khái thông tin về Chư Vinh này rồi.
Ngành nghề của ông ta là cung cấp thiết bị dệt may.
Mà công ty thời trang Sâm Uy sẽ quen biết nhiều nhất với những công ty thế này.
Liễu Y Y liếc nhìn Chư Vinh rồi nói: “Tổng giám đốc Chư, hôm nay tôi đi chơi với bạn nên không muốn bàn chuyện công việc”.
“Nếu không có việc gì thì tôi không ngồi với tổng giám đốc Chư được rồi”.
Một lời đuổi khéo.