Lúc mày Lệ Lận đã lên sàn, ánh mắt lạnh lẽo quan sát Thanh Hổ.
"Lần đó các người lấy hai đánh một, thắng không công bằng. Lần này tôi sẽ báo thù!"
Lận soái của Thiên Cửu môn, mười sáu tuổi đã là kẻ mạnh nhất chỉ sau Phó Văn Húc.
Dù cho phải đối mặt với một kẻ đáng sợ Như Thanh Hổ thì anh ta cũng không sợ!
Soạt!
Hai người ra tay với tốc độ vượt xa người thường, nhanh như gió gào!
Hai cú đấm không có bất cứ chiêu thức hoa lệ nào va vào nhau, có thể loáng thoáng nhìn thấy những bóng mờ.
Có người thử đếm xem hai người giao đấu với nhau bao nhiêu lần, nhưng vẫn còn chưa đếm đến số mười thì đầu đã rối tung lên.
Tốc độ của người bình thường không thể nào theo kịp họ.
Có thể nói trận chiến này hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với những trận chiến trước đó.
Thanh Hổ và Lệ Lận giao đấu với nhau ngày càng kịch liệt, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Đến sau đó thì gần như không ai có thể nhìn thấy họ tung chiêu như thế nào nữa.
Bốp!
Đột nhiên, hai chiêu đấm giống hệt nhau của hai người được tung ra, va chạm vào nhau mãnh liệt.
Một tiếng vang trầm đục vang lên, vang khắp toàn trường.
Hai người đều bị dư chấn của nắm đấm đó khiến lui lại vài bước.
Đá cẩm thạch dưới chân đã nứt ra một mảng lớn.
Thực lực tương đương!
Bên phía Thiên Cửu môn xôn xao cả lên.
Họ đều không dám tin Lệ Lận có thể đánh với Thanh Hổ đến mức độ này.
Lệ Lận đúng là mạnh thật, nhưng người ta đều chỉ biết đến thực lực của anh ta ở thời kỳ niên thiếu. Sau này anh ta vào tù, rồi cũng hoàn toàn mai danh ẩn tích hơn mười năm.
Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy rằng, Lệ Lận cùng lắm chỉ có thể làm tiêu hao sức lực của Thanh Hổ chứ hoàn toàn không thể là đối thủ của hắn được.
Nhưng sự thật chứng minh, Lệ Lận đã hoàn toàn đủ khả năng để giao đấu với đệ nhất chiến tướng bên phía Công Tử Minh - Thanh Hổ.
Ai nói Tây Nam không có cao thủ tuyệt đỉnh?
Lận soái của Thiên Cửu môn bọn họ là ai cơ chứ?
Sĩ khí bên Thiên Cửu môn liền tăng vọt!
Soạt soạt soạt!