"Chắc anh sẽ không ở lại thành phố Giang Châu bao lâu nữa. Có lẽ là chưa đến một tháng nữa, anh sẽ về thăm nhà và đón Tết, sau đó...."
Thực ra Tôn Hàn cũng không chắc chắn lắm với kế hoạch trong khoảng thời gian sắp tới của mình.
Nhưng anh có thể chắc chắn một điều, anh sắp rời khỏi thành phố Giang Châu rồi.
Anh có sứ mệnh gánh trên vai và kẻ thù cần đối đầu.
"Xem ra thành phố Giang Châu quá nhỏ, không thể giữ được anh!", Liễu Y Y đột nhiên tự giễu, cô thấy chán nản thất vọng vô cùng.
Nhưng sau đó cô lại thấy buồn cười, lần này Tôn Hàn trở về chỉ là để bồi thường chuyện năm đó, hoàn toàn chẳng liên quan đến tình cảm.
Nghĩ cũng phải, bây giờ Tôn Hàn có thân phận hiển hách, muốn gì được nấy. Trong suy nghĩ của Liễu Y Y, không có gì anh không làm được.
Sao anh có thể thích một cô gái ở cái nơi bé tí như cô được chứ!
Sau khi giao nhau một quãng đường ngắn ngủi, bọn họ cuối cùng cũng sẽ trở thành người xa lạ.
Tôn Hàn không giải thích gì thêm, anh nói: "Phải rồi, còn cả Vương Bách Xuyên nữa. Cổ Đông của công ty quốc tế Phong Hỏa đã nhận tội, nhà họ Liễu có được cơ hội hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa là do trong nội bộ công ty đã có người tiết lộ tài liệu, người đó chính là Vương Bách Xuyên!"
"Trước đó anh đã từng nói với em, Vương Bách Xuyên là đối thủ của em, mà bây giờ anh đã có được bằng chứng Vương Bách Xuyên tiết lộ tài liệu bí mật của công ty, em về công ty thì tìm cơ hội sa thải Vương Bách Xuyên là được!"
"Người mới nhậm chức thì phải làm ra những chuyện tạo danh tiếng, em hãy để Vương Bách Xuyên lót đường tạo uy tín và địa vị cho em, như thế thì sẽ chẳng còn ai trong công ty không phục em nữa!"
Nghe thế, Liễu Y Y thấy rất ấm lòng, cô cười nói: "Anh suy nghĩ chu đáo thật đấy!"
Chuyện công ty quốc tế Phong Hỏa và nhà họ Liễu hợp tác vừa hay khớp với thời gian cô đang rời khỏi cương vị công tác tại công ty thời trang Sâm Uy.
Điều này rất dễ khiến người ta hoài nghi, người tiết lộ bí mật công ty là cô.
Nhưng khi kẻ chủ mưu được tìm ra thì cô cũng được trong sạch.
Liễu Y Y thực sự cảm thấy có chút ỷ lại vào Tôn Hàn, anh đã làm cho cô rất nhiều việc.
Tôn Hàn nở nụ cười: "Đều là chuyện nhỏ thôi mà. Việc anh giúp em thoát khỏi nhà họ Liễu chính là sự phụ trách đối với tương lai của em!"
"Tôn Hàn!", đột nhiên Liễu Y Y gọi tên anh vô cùng nghiêm túc.
"Gì vậy?", Tôn Hàn không hiểu gì cả.
Liễu Y Y trầm mặc hồi lâu, sau đó mới cắn răng nói: "Anh đã từng nói với tôi chuyện năm đó anh cưỡng bức tôi có uẩn khúc, giờ có thể nói được chưa?"
Chuyện cưỡng bức năm xưa chính là khúc mắc trong lòng Liễu Y Y.
Vì thế quãng thời gian này, đã không biết bao nhiêu lần Liễu Y Y rất cảm động bởi Tôn Hàn, nhưng cuối cùng lại trở nên lạnh nhạt vì chuyện cưỡng bức ấy.
Cho dù Tôn Hàn có cố gắng đến đâu và bồi thường cô nhiều đến mức nào thì cũng không thể hóa giải nỗi khúc mắc trong lòng cô.
Liễu Y Y nghĩ rằng, cô muốn cho bản thân mình một lý do để tha thứ cho Tôn Hàn!