Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Nhưng tôi nói cho anh biết, nếu anh tưởng như vậy là tôi sẽ sợ anh thì anh nhầm to rồi! Anh có biết tôi làm nghề gì không?”  

 

Chết tới nơi rồi còn cố mạnh miệng.  

 

Có lẽ Văn Thước Tùng đã sống trong cái giếng Tề Bắc này quá lâu, không ai dám chọc vào nên hắn thật sự tưởng mình là nhân vật lớn nào đó rồi.  

 

Tôn Hàn bật cười thành tiếng, sau đó nhàn nhã châm một điếu thuốc rồi nói: “Tôi xin rửa tai lắng nghe”.  

 

“Tôi mở một công ty tài chính, trên danh nghĩ là vậy, nhưng thực chất là cho vay nặng lãi”.  

 

“Tôi là chủ cho vay lớn nhất ở thành phố Tề Bắc, nếu đầu óc anh không có vấn đề, chắc sẽ biết không được chọc vào tôi rồi chứ?”  

 

Văn Thước Tùng vô cùng tự phụ, mà không hề nghĩ rằng công ty của mình kinh doanh theo một cách rất tàn nhẫn.  

 

Tôn Hàn gật gù như có điều suy nghĩ, đại khái đã hiểu rõ rồi.  

 

Nói trắng ra thì Văn Thước Tùng là một tên đầu sỏ có quyền có thế.  

 

Nếu hắn đã có thể cho vay ở Tề Bắc thì chắc hẳn cũng có chỗ dựa vững chắc.  

 

Nếu không chắc chắn sẽ bị xử lý ngay sau vài ngày làm ăn.  

 

“Cũng chỉ thế mà thôi”.  

 

Song, Tôn Hàn lại thốt ra một câu.  

 

Ý của anh rất đơn giản và rõ ràng, chút tài năng này của Văn Thước Tùng chưa đủ để so kè với anh.  

 

Ngay sau đó.  

 

Mặt của hai anh em Văn Thước Tùng đều biến sắc.  

 

Họ cứ nghĩ Tôn Hàn là một tên nhà giàu nào đó thôi, không ngờ lại khó giải quyết thế này.  

 

“Thế tôi cũng muốn nghe xem anh có thân phận lai lịch thế nào mà dám ngông nghênh ở Tề Bắc thế! Tôn Hàn, nếu anh dám ỷ mạnh rồi động vào tôi thử xem, tôi bảo đảm anh mà dám làm vậy, đừng hòng rời khỏi Tề Bắc được”.  

 

“Còn em gái tôi…”  

 

Văn Thước Tùng trở nên hung dữ rồi cực kỳ tự tin nói: “Anh càng không được động tới, nếu anh dám làm hại đến một sợi lông của nó, thì chắc ngày này năm sau sẽ là giỗ đầu của anh đó”.  

 

Tại sao không được động vào?  

 

Chỉ có khả năng là cô ta mang thai thôi.  

 

Tôn Hàn cười nói: “Nói vậy thì ban nãy các người có ý cho tôi làm bố à?”  

 

“Anh nói gì thế?”, Liễu Y Y hiếu kỳ hỏi.  

 

Tôn Hàn mỉm cười bình tĩnh rồi nhìn Liễu Y Y, sau đó chỉ thẳng vào Văn Ảnh, nói: “Y Y, lẽ nào em không nhận ra cô ta đang mang thai à?”  

 

“Mang thai?”  

 

Liễu Y Y chợt có vẻ mặt cổ quái, ban nãy mợ cô cứ nói lung tung để ghép đôi cho Tôn Hàn, còn Văn Ảnh thì còn có vẻ ưng ý.  

 

Nhưng cô ta đang mang thai rồi…  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK