Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Ừ", Giang Hồi khẽ nói rồi theo Tôn Hàn đi vào.  

 

Đi vào đại sảnh, nhân viên phục vụ liền dẫn họ đến phòng bao đã đặt sẵn.  

 

Lúc này trong phòng bao đã có hai người đàn ông, nhưng Giang Hồi không biết ai cả.  

 

"Nghệ sĩ nổi tiếng Giang Hồi đấy à, rất vinh hạnh khi được gặp cô!", Chu Giang bắt chuyện trước.  

 

"Xin, xin chào!"  

 

Giang Hồi hơi lúng túng, cô ta nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt dò hỏi hai người này là ai, hình như không phải Cẩm Hoằng!  

 

Tuy Giang Hồi không biết Cẩm Hoằng nhưng vì phong cách làm việc của anh ta nên thi thoảng cô ta có thể nhìn thấy tin về anh ta trên báo.  

 

Giang Hồi gặp thì vẫn có thể nhận ra.  

 

"Đây là Giang Lệ và Chu Giang, cô gọi là anh Giang và anh Chu là được".  

 

Tôn Hàn tiện tay kéo ra một cái ghế để Giang Hồi ngồi xuống, sau đó giới thiệu.   

 

Giang Hồi sắp ngồi xuống rồi, nhưng khi nghe thấy hai cái tên này liền đứng bật dậy. Cô ta run lẩy bẩy, thốt ra như một phản xạ có điều kiện: "Ông Giang, anh Chu!"  

 

Không thể tin được!  

 

Đây đều là hai nhân vật tầm cỡ của Thượng Kinh!  

 

Một người là người phụ trách của Công Tử Minh, một người là người đứng đầu Công Tử Minh!  

 

Dù là ai cũng là nhân vật quyền quý vô cùng.  

 

Giang Lệ phất tay, nói rất hòa nhã: "Nghe theo lời Tôn Hàn, gọi tôi anh Giang là được. Nói ra thì cô với tôi cũng cùng họ đấy, không phải khách sáo".  

 

Giang Hồi nuốt một ngụm nước bọt, sau đó dè dặt liếc nhìn Tôn Hàn.   

 

Cô ta không thể nào ngờ được một nhân viên bình thường của công ty Lệ Lan lại có thể quen biết với nhân vật tầm cỡ như Giang Lệ.   

 

Hơn nữa nghe giọng điệu của Giang Lệ thì quan hệ giữa ông ta và Tôn Hàn khá tốt.  

 

Thảo nào Tôn Hàn dám nói rằng, không chừng có thể giúp cô ta.  

 

"Anh, anh Giang!"  

 

Dù thế nào thì Giang Hồi cũng đã có chút ít niềm tin.  

 

Ít nhất thì cô ta đã hiểu tại sao Tôn Hàn lại có thể hẹn được cậu cả nhà họ Cẩm là Cẩm Hoằng. Nếu như có Giang Lệ và Chu Giang giúp thì không chừng Cẩm Hoằng cũng phải nể mặt.  

 

"Vì chuyện của cậu mà tôi đã lấy ra hai chai rượu Tây tốt nhất trong quán rượu của tôi đấy. Đây không phải vấn đề tiền nong, nhưng cậu đừng có quên tôi đã tốt với cậu như thế nào đấy!", Chu Giang trêu chọc.  

 

Tôn Hàn nhìn hai chai rượu trên bàn, anh khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn: "Tôi biết rằng anh Chu rất tốt với tôi, tôi sẽ không quên đâu".  

 

Dù Tôn Hàn cũng không biết hai chai rượu này có gì đặc biệt, nhưng nếu Chu Giang đã cố ý nhắc đến như vậy thì chắc chắn phải hơn một triệu tệ.  

 

"Ha ha, đùa cậu thôi. Sao tên nhóc Cẩm Hoằng kia vẫn chưa đến nhỉ, đã lâu không gặp rồi, cũng lớn lối đấy".  

 

"Ai lớn lối chứ? Anh Giang muốn gặp tôi mà lại không thông báo trước một tiếng, bảo tôi đến gấp thế này, tôi đến được đã là tốt lắm rồi đấy".  

 

Ngay lúc này, một giọng nói vang lên bên ngoài.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK