“Phó tổng giám đốc Vương, tôi…”
Trần Hương hoảng sợ thật rồi. Cô vốn nghĩ mình đã che giấu chuyện này rất kĩ và có thể qua mặt được. Nhưng không ngờ, chuyện lại bị Vương Bách Xuyên phát hiện nhanh đến thế!
Một khi chuyện này bại lộ, Trần Hương sẽ phải đối mặt với nguy cơ ngồi tù, cuộc đời này coi như xong.
“Cô không cần phủ nhận. Tôi đã điều tra ra cô, thì chắc chắn đã nắm đủ bằng chứng trong tay rồi. Chỉ cần tôi muốn thì trong ngày hôm nay sẽ có thể tống cô vào tù ngay!”, Vương Bách Xuyên cười khẩy.
Trần Hương vội vã van nài, “Xin phó tổng giám đốc Vương hãy cho tôi một cơ hội, sau này tôi không dám nữa!”
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?”, Lý Tông Đạo hỏi.
Vương Bách Xuyên cười ha hả, nói bằng giọng quái đản, “Cũng chẳng có gì. Chỉ là tôi nghĩ, tổng giám đốc Tôn chỉ mới nhậm chức không lâu, lo là cậu ta sẽ sơ suất gì đó. Thế là tôi mới lấy những bản hợp đồng gần đây ra để kiểm tra giúp cậu ta!”
“Nhưng không ngờ là lại phát hiện có vấn đề thật. Đơn giá của mấy hợp đồng đều bị giảm đi đôi chút”.
“Tổng giám đốc Lý, anh cũng biết với số lượng của thời trang Sâm Uy chúng ta, chỉ cần chênh giá một chút thôi cũng sẽ tạo ra chênh lệch lên đến hàng chục triệu”.
“Mà những bản hợp đồng ấy đều do Trần Hương phụ trách!”
Vương Bách Xuyên muốn kiểm tra Tôn Hàn là giả, muốn tìm ra sai sót mới lạ thật.
Thế nhưng, hắn ta không ngờ mình lại tìm ra một sai sót lớn như vậy!
Vương Bách Xuyên nhìn Trần Hương với vẻ đắc chí, “Trần Hương, tôi cũng là người đã chứng kiến cô từ lúc bước vào công ty đến nay, nên không hề muốn cô đi sai đường. Nhưng chuyện này, tôi cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, nhỉ?”
“Cô nói xem, nên làm sao đây?”
Bị Vương Bách Xuyên nắm thóp, Trần Hương không dám phản kháng, bèn hỏi lại, “Phó tổng giám đốc Vương cảm thấy nên làm thế nào ạ?”
Ánh mắt Vương Bách Xuyên nhìn cơ thể Trần Hương lập tức trở nên gian tà hơn, nhưng hắn ta chợt nhận ra bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện ấy.
Đã nắm được điểm yếu của Trần Hương trong tay, hắn ta muốn ngủ với người phụ nữ này lúc nào mà chẳng được.
Chính sự quan trọng hơn!
“Trần Hương, tôi muốn cô lấy giúp tôi một thứ”.
“Thứ gì ạ?”, Trần Hương hậm hực hỏi.
“Tôi muốn, dấu vân tay của Tôn Hàn!”
Trần Hương: “…”
…
Ba ngày trôi qua rất nhanh. Trong thời gian ấy, Tôn Hàn đến nhà Liễu Y Y và được Tiết Lan tiếp đón rất tận tình. Bà ấy luôn nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt của mẹ vợ nhìn con rể, ngoại trừ việc Tôn Hàn có con gái thì những phương diện còn lại của anh đều làm bà ấy rất hài lòng.
Còn Liễu Y Y thì quan tâm đến tình trạng suy tim của mẹ mình hơn. Về vấn đề này, Tôn Hàn trả lời rằng bà ấy đang hồi phục rất tốt.
Với tình hình này, chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa là có thể chuyển sang dùng thuốc khác, bắt đầu liệu trình thứ hai.
Tối đa là một tháng nữa, dù không thể trị dứt điểm, thì cũng đảm bảo ảnh hưởng bệnh tình của Tiết Lan sẽ được giảm đến mức tối thiểu, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của bà ấy nữa.
Nghe vậy, tất nhiên Liễu Y Y cảm thấy rất đỗi vui mừng.