Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Tốt nhất mẹ nên nghĩ đến chuyện tiền bạc đi, dù mẹ không nghĩ cho mình thì cũng còn Tiểu Bân nữa chứ. Nhỡ một ngày nào đó, Từ Tiểu Bân trắng tay quay về Mục Thành, có khoản tiền này rồi thì mẹ với nó cũng sống đỡ vất vả hơn”, Tôn Hàn điềm nhiên nói.  

 

Anh không muốn phí lời hơn nữa, vì khéo mẹ nuôi anh cũng chẳng buồn nghe.  

 

Dương Dung thất thần một lúc lâu rồi mới nói: “Mười… Hai mươi triệu được không?”  

 

Bà ta không biết mình lấy đâu ra dũng khí để mở miệng đòi Tôn Hàn hai mươi triệu nữa.  

 

Nhưng đúng như Tôn Hàn đã nói, ví dụ Từ Tiểu Bân không thể sống ở Thượng Kinh nữa thì bà ta cần chuẩn bị một khoản tiền cho cậu ta.  

 

Bà ta chỉ là một người phụ nữ bình thường lương tháng ba cọc ba đồng thì biết lấy gì cho Từ Tiểu Bân đây?  

 

Đành lấy tiền của Tôn Hàn thôi.  

 

“Được, mẹ viết giấy đi!”, Tôn Hàn nói.  

 

Dương Dung nhăn mặt nói: “Có cần thiết không?”  

 

Tôn Hàn không còn tin tưởng người mẹ này nữa sao?  

 

“Tốt nhất cứ viết một bản cho yên tâm, để tránh phiền phức sau này”.  

 

Tôn Hàn không nhiều lời, nhanh chóng quay lại bàn làm việc rồi viết lách gì đó.  

 

Đại khái là Tôn Hàn chỉ đưa cho Dương Dung duy nhất một lần là hai mươi triệu, coi như đền đáp ơn dưỡng dục của bà ta, sau này anh sẽ không cần phải làm gì cho người mẹ nuôi này nữa, kể cả khi bà ta có mắc bệnh nặng thì đến thăm hay không cũng là quyền của anh.  

 

Hiểu theo cách đơn giản hơn là nếu Dương Dung ký tên vào bản thoả thuận này thì coi như cắt đứt quan hệ với Tôn Hàn.  

 

“Mẹ, mẹ đọc đi! Nếu không có vấn đề gì thì ký tên, sau đó con sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho mẹ luôn”.  

 

Sau khi viết xong bản thoả thuận, Tôn Hàn đưa giấy bút cho Dương Dung mà mặt không đổi sắc.  

 

Dương Dung run rẩy cầm lấy cây bút, trong một phút giây nào đó, bà ta thấy không thể đặt bút xuống được.  

 

Bà ta ngẩng lên nhìn Tôn Hàn rồi nghĩ có phải mình đang bán con trai không?  

 

Nhưng sau vài giây do dự, cuối cùng thì Dương Dung cũng đã ký tên.  

 

Cả đời bà ta chưa từng giàu có bao giờ, mà bà ta cũng không muốn trở thành người giàu có gì hết.  

 

Bà ta chỉ muốn chuẩn bị cho Từ Tiểu Bân một con đường lùi thôi.  

 

“Mẹ, con còn bận việc công ty nên không tiễn mẹ được”.  

 

Tôn Hàn thở ra một hơi rồi gọi với ra ngoài cửa: “Vương Lê Văn, tiễn khách giúp tôi”.  

 

“Vâng, tổng giám đốc Tôn”.  



Vương Lê Văn không rõ chuyện gì, nhưng vẫn nhanh chóng đi vào văn phòng rồi lịch sự nói với Dương Dung: “Cô ơi, để cháu tiễn cô ạ”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK