Lý Anh lạnh nhạt nói: "Nếu dùng nạng thì miễn cưỡng có thể đi được. Cậu thì sao, không phải bảo sẽ đưa Thẩm Tri Thu đến sao, đâu rồi?"
"Ở bên đó!", Lý Ngọc Hoan liền giơ tay chỉ về phía đằng sau.
Lý Anh nhìn qua chỗ đó, mắt gã liền trợn tròn lên. Ánh mắt gã lóe lên, sắc mặt trở nên khó coi, không biết đang sợ hãi điều gì.
Nhưng lúc này Lý Ngọc Hoan không hề nhìn Lý Anh nên không nhận ra điều gì, hắn bật cười ha hả: "Anh họ, hôm nay có một tên thậm chí còn không có số điện thoại của anh mà lại tự xưng là bạn anh đấy, anh ta lừa em đưa anh ta đến đây!"
"Em nghĩ rằng anh ta chỉ muốn bợ đỡ anh thôi!"
"Anh họ, anh, anh làm sao thế?"
Lý Ngọc Hoan cuối cùng cũng phát hiện sắc mặt Lý Anh trắng bệch, trông vô cùng khó coi, còn trắng bệch hơn cả lúc trước. Hắn liền vô cùng lo lắng: "Anh họ, có phải anh không thoải mái không? Em gọi bác sĩ cho anh nhé!"
Sắc mặt của những người khác trong hội trường cũng khác lạ, họ không biết Lý Anh bị làm sao. Vừa nãy vẫn còn rất ổn, lúc này sắc mặt lại vô cùng tệ, cứ như nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Đặc biệt là hai tay Lý Anh còn nắm chặt xe lăn, bất giác run rẩy.
Tôn Hàn đi từng bước tới. Anh dừng ở chỗ cách Lý Anh không xa, khẽ híp mắt.
"Anh họ, người em nói chính là anh ta! Anh ta là Tôn Hàn, chẳng là cái thá gì mà cũng dám xưng là bạn anh, đúng là không tự biết mình là ai, anh ta mà cũng xứng sao?"
Lý Ngọc Hoan muốn hạ nhục Tôn Hàn, tốt nhất là khiến Tôn Hàn không còn chốn dung thân trước mặt Thẩm Tri Thu, thế nên cố tình nói rất khó nghe.
"Im mồm!", Lý Anh lạnh lùng thốt ra hai chữ, gã nhìn chằm chằm Tôn Hàn.
"Anh họ, anh..."
"Tôi bảo cậu im mồm!"
Thấy Lý Ngọc Hoan có mắt như mù, Lý Anh cuối cùng cũng bùng nổ. Gã gào lên khiến cả hội trường đều nghe thấy.
Bầu không khí liền trở nên tĩnh lặng không tiếng động.
Lúc này ai cũng có thể nhận ra, Lý Anh vì một người ngoài mà quát em họ mình.
"Anh họ, anh quát em làm gì! Cho dù anh ta là bạn anh thì em mới là em họ của anh mà!", Lý Ngọc Hoan vô cùng uất ức.
Trước mặt mọi người mà bị quát như vậy, hắn làm sao mà không uất ức cho được?
"Tôi bảo cậu im mồm là vì muốn tốt cho cậu đấy!"
Nào ngờ Lý Anh lại gằn giọng nói.
Mọi người còn chưa kịp hiểu ý câu nói đó thì Lý Anh đã nói: "Cậu Tôn, Ngọc Hoan còn nhỏ không hiểu chuyện. Cậu, cậu đừng so đo với nó!"