“Tôn Hàn, công ty có việc gấp thật mà, anh thông cảm cho em một chút được không?”
“Giờ em đang là phụ trách chính của Y Minh Nguyệt, bao nhiêu người đang sống dựa vào em, dù em không nghĩ cho mình thì vẫn phải có trách nhiệm với họ chứ”.
Liễu Y Y giải thích.
Tôn Hàn cười nói: “Lý do của em chính đáng như thế cơ mà, thôi em đi đi, Đồng Đồng để anh lo”.
Đương nhiên Liễu Y Y có thể nghe ra vẻ oán trách trong lời nói của Tôn Hàn, nhưng cô cũng không biết phải giải thích ra làm sao nên quả quyết cầm túi lên đi luôn.
Tôn Hàn nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của Liễu Y Y với vẻ phức tạp, sau đó anh thở dài một hơi, không nói gì nữa.
Bây giờ, anh mới ý thức sâu sắc được rằng Liễu Y Y đã hoàn toàn khác trước rồi.
Hiện nay, cô ấy đã là tổng giám đốc của một công ty thời trang lớn, một nữ doanh nhân thành đạt.
Điều đó có nghĩa là cô có thể đứng độc lập, làm bất cứ việc gì cũng có lối suy nghĩ riêng của mình.
Đúng hay sai cũng tự cô quyết định.
Tôn Hàn cũng không biết sự thay đổi này có tốt hay không nữa.
“Mẹ đâu rồi hả bố?”
Đồng Đồng nhảy xuống khỏi đu quay, nhưng chỉ thấy một mình Tôn Hàn nên khó hiểu hỏi.
“Mẹ có việc phải đi rồi, con còn muốn chơi trò gì nữa, bố sẽ chơi cùng”.
Tôn Hàn cười đáp.
“Mẹ lại đi có việc rồi ạ?”
Đồng Đồng lập tức tỏ vẻ thất vọng, bàn tay nhỏ bé xoắn vào nhau.
Chữ “lại” của cô bé khiến Tôn Hàn biết đây không phải lần đầu tiên Liễu Y Y bỏ về giữa chừng.
Anh cố bảo vệ hình tượng của Liễu Y Y trong lòng Đồng Đồng bằng cách giải thích: “Đồng Đồng, người lớn phải đi làm mà, chỉ có thế thì mới có tiền cho con đi học và mua đồ ăn ngon”.
“Cho nên Đồng Đồng phải thông cảm cho mẹ, biết chưa?”
Đồng Đồng như hiểu như không rồi ngây thơ hỏi lại: “Nhưng sao không phải là bố kiếm tiền ạ?”
Chuyện này…
Tôn Hàn nghẹn họng.
Thật ra, Liễu Y Y không cần làm gì cả, Tôn Hàn cũng có thể đảm bảo cho hai mẹ con cô có một cuộc sống đủ đầy, không phải lo lắng gì hết.
Tôn Hàn đã lên đến vị trí này rồi mà còn phải lo vấn đề tiền nong sao?
“Bố không giỏi bằng mẹ, cho nên mẹ mới phải đi kiếm tiền”.
“Bố…”