Tôn Hàn chống cằm suy nghĩ, cũng không thể trách Tôn Phát Tài thấy khó xử được, vì gặp phải hai bố con nhà kia là rách việc rồi.
Tôn Vượng Thịnh có ba người con trai và năm cháu trai.
Trong đó, Tôn Hành Vương là con trai út nên Tôn Hàn cũng là cháu út.
Còn Tôn Đạo Viễn là con trai thứ hai của Tôn Vượng Thịnh.
Tôn Thiên Kỳ là cháu trai thứ ba.
Điều đó có nghĩa là Tôn Hàn phải gọi Tôn Đạo Viễn là bác hai và gọi Tôn Thiên Kỳ là anh họ.
Hai bố con nhà này đã cắm rễ ở Ma Đô mấy chục năm, mỗi năm chỉ về Thượng Kinh vài ba lần.
Đây cũng là chuyện bình thường.
Người thừa kế của Tôn Vượng Thịnh sẽ là Tôn Đạo Hương nên bố con họ có ở lại Thượng Kinh cũng bằng thừa.
Cũng giống như thời vua chúa ngày xưa, ngoài thái tử ra, các vương gia khác đều sẽ đến một nơi khác, ở một mức độ nào đó, làm vậy sẽ tránh lục đục nội bộ.
Cả gia đình Tôn Đạo Viễn đã chuyển đến Ma Đô sinh sống cũng vì nguyên nhân này.
Tôn Hàn không hứng thú với mấy chuyện đó, anh lớn lên ở Giang Châu, đến nay cũng chưa gặp bố con Tôn Đạo Viễn lần nào. Dù đến Ma Đô đã lâu, nhưng anh cũng không có ý định liên lạc gặp họ để nhận người thân, như vậy đủ thấy anh không có hứng thú với hai bố con nhà này rồi.
Nhưng giờ, anh buộc phải thay đổi suy nghĩ thôi.
Người ta đã chủ động mò đến tận cửa rồi.
“Xem ra là nhà họ Đậu hứa chia lợi ích cho Tôn Đạo Viễn để ông ta gây áp lực cho cậu rồi”.
Không cần nghĩ, Tôn Phát Tài cũng có thể đoán ra được chuyện này.
Bất động sản Long Phong rất mạnh về tài chính, dù mới mon men đến Ma Đô thì con ma cũ nhà họ Đậu cũng không thể làm gì họ được.
Song, nguyên nhân khiến Tôn Phát Tài kinh doanh bất động sản thuận lợi là nhờ cái danh cháu của Tôn Vượng Thịnh.
Có thể hiểu là nếu chủ của Long Phong là người khác, thì dù có Tôn Vượng Thịnh chống lưng, Long Phong cũng không thể phát triển vững mạnh như bây giờ.
Nhưng nếu không có bối cảnh ấy thì bất động sản Long Phong của Tôn Phát Tài cũng không thể trở thành công ty bất độn sản mạnh nhất cả nước được.
Dù Tôn Phát Tài có vị thế lớn đến mấy thì cũng không dám đắc tội với bất kỳ ai của nhà họ Tôn.
Cho nên lần này, ông ta mới đến đây nghiêm túc ngỏ ý muốn rút lui.
Tôn Phát Tài không quan tâm đến số tiền mười tỷ của nhà họ Đậu.
Nhưng bố con Tôn Đạo Viễn ra mặt thì ông ta buộc phải suy xét.
“Tôn Hàn, không giấu gì cậu, nếu không vì cậu thì tôi đã đồng ý với nhà họ Đậu rồi rút luôn rồi”.
Tôn Phát Tài thành thật nói.
Dẫu sao, ông ta cũng không muốn đắc tội với Tôn Đạo Viễn.