Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người nhà họ Liễu đều im phăng phắc.

 

Nếu là trước đó thì bọn họ đã khinh bỉ Tôn Hàn rồi.

 

Nhưng bây giờ, người ta đã chứng minh được rằng mình không hề khoác lác.

 

Song, tình trạng của ông cụ không thể kéo dài thêm được nữa.

 

Ai nấy đều có vẻ đắn đo.

 

“Cậu thanh niên, cậu cũng biết chữa bệnh à? Giờ phải làm thế nào để đưa ông cụ về tình trạng ổn định?”

 

Bác sĩ Hồ hỏi với thái độ nghiêm túc.

 

Hiện giờ, vấn đề quan trọng nhất là cứu bệnh nhân, chứ không phải tức giận vì bị người ta vạch tội tắc trách.

 

Những người khác cũng nhìn về phía Tôn Hàn.

 

Họ không hiểu, nhưng bác sĩ Hồ thì có. Nếu anh ta chấp nhận cách chữa của Tôn Hàn thì chứng tỏ là có tính khả thi.

 

Tôn Hàn nói: “Tôi có thể coi là người trong ngành đông y, còn tây y thì tôi không hiểu lắm. Cách chữa theo đông y khá nhẹ nhàng, hơn nữa ông cụ cũng không mắc bệnh hiểm nghèo, vấn đề lớn nhất là do sức đề kháng kém thôi”.

 

“Nếu để tôi điều trị thì tôi sẽ châm cứu cho ông cụ để đả thông huyệt đạo trước, nhằm đảm bảo máu huyết lưu thông dễ dàng, sau đó tôi sẽ kê đơn thuốc bổ để trị liệu từ từ”.

 

“Như vậy cũng được ư?”, những người khác không hiểu, nhưng bác sĩ Hồ thì sáng mắt lên: “Nếu máu huyết của ông cụ lưu thông bình thường được thì độc tố cũng có thể theo đó mà đào thải ra ngoài cơ thể, chứ không tụ lại một chỗ nữa”.

 

Có thể nói nếu mạch máu của ông cụ Liễu không bị tắc nghẽn thì độc tố đã không đọng lại một chỗ và gây ra tình trạng nghiêm trọng như bây giờ.

 

“Nếu tôi đã dám nói như vậy thì đương nhiên phải được rồi!”, Tôn Hàn tự tin nói.

 

Sau khi xác nhận xong, bác sĩ Hồ nhìn sang Liễu Nam Quân rồi trịnh trọng nói: “Ông Liễu, theo tôi thấy thì chàng trai này biết chữa bệnh, hay chúng ta thử xem sao đi”.

 

Liễu Nam Quân liếc nhìn Tôn Hàn, song vẫn thấy lo lắng về tay nghề của anh vì trông anh vẫn còn khá trẻ.

 

Ông ta hỏi: “Bệnh viện số Một không có bác sĩ đông y nào giỏi sao?”

 

Nói cách khác là dù chữa bệnh theo đông y thì ông ta cũng muốn nhờ tới bác sĩ có kinh nghiệm.

 

“Có thì có, nhưng châm cứu là một bộ môn mang tính thử thách rất lớn. Đến giáo sư đông y của viện tôi cũng chưa chắc đã làm được như cách mà cậu thanh niên này nói”, bác sĩ Hồ nói.

 

Chính vì không được nên ban đầu, anh ta mới không dám nghĩ đến phương án này.

 

Dẫu sao thì châm cứu, lại còn thực hiện trên một người bệnh đang hấp hối là rất nguy hiểm.

 

Không mấy bác sĩ nào dám lấy danh dự của mình ra để thử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK