Theo Bạch Cần được biết, hình như tổng giám đốc của Lệ Lan là Liễu Phương Phương sắp lấy cháu thứ năm của nhà họ Tôn.
Lẽ nào…
“Anh chính là ngũ công tử mới kết hôn với sếp Liễu mấy hôm trước à?”, Bạch Cần hỏi dò.
Tôn Hàn chậm rãi gật đầu.
Người kết hôn với Liễu Phương Phương chính là anh.
Sau khi nhận được đáp án, Bạch Cần ngẩn ra rồi thấy chua xót.
Mới thế mà Tôn Hàn đã kết hôn rồi, đã vậy còn lấy Liễu Phương Phương - người mà cô ấy biết nữa.
“Chúc mừng anh!”
Bạch Cần không biết mình lấy dũng khí đâu để nói ra câu này.
Tôn Hàn không nhiều lời mà lấy một tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho Bạch Cần: “Cho cô này”.
“Gì thế?”
“Mở ra xem thì biết!”
Bạch Cần tò mò mở tập tài liệu ra, mới nhìn tờ đầu tiên, cô ấy đã đầy vẻ kinh ngạc.
“Đây là… hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu của căn trang viên này ư?”
Chuyện này…
Tôn Hàn định tặng trang viên này cho cô ấy sao?
“Nơi này vốn thuộc về cô, nơi gắn với ký ức tuổi thơ mà. Tôi đã từng nói, nếu tôi không túng tiền thì sẽ không bán nó đi. Giờ tôi thấy chắc đời này mình sẽ không thiếu tiền được đâu, mà nếu có thiếu thì chắc căn này cũng không nhằm nhò gì”.
“Coi như tôi lấy trang viên này làm quà tặng cho cô”.
Tôn Hàn mỉm cười nói với vẻ chân thành.
“Tôi, tôi không nhận được”.
Bạch Cần do dự một lát rồi quyết định từ chối.
Đúng là nơi này từng là nhà của cô ấy, nhưng đó là chuyện trước kia rồi.
Hơn nữa, giá trị hiện giờ của căn này đã hơn trăm triệu!
Vậy mà Tôn Hàn lại tặng cho cô ấy!
Anh làm thế thì cô biết trả ơn anh thế nào?
Tôn Hàn bình thản nói: “Cô nghĩ nhiều thế làm gì, tôi đã tặng thì cô cứ nhận đi! Còn nếu cô không thích thì bán đi cũng được”.
Hai người vệ sĩ đã dọn đồ cho Tôn Hàn xong rồi đi ra.
Tôn Hàn cũng biết đến lúc mình phải đi rồi.
“Sắp tới, tôi phải đến Ma Đô với Liễu Phương Phương, khi nào về, tôi sẽ báo cho cô”.