Nhưng Liễu Phương Phương không ngờ là có vẻ như Tôn Hàn đã đồng ý.
“Tôi chưa biết được, nhưng cứ phải thử đã. Cô Liễu, đừng nói là cô tìm tôi chỉ vì chuyện này thôi nhé?”, Tôn Hàn cười hỏi.
Nếu chỉ vì Giang Hồi, chắc Liễu Phương Phương không lãng phí thời gian vàng ngọc của mình thế này để đến gặp anh đâu.
Liễu Phương Phương có cái nhìn khác về Tôn Hàn hơn, cô ta gật đầu: “Đúng là tôi có việc quan trọng hơn. Ông tôi muốn nhờ anh khám bệnh hộ cho một người, không cần biết có thể chữa khỏi hay không, anh đều sẽ có một khoản thù lao không nhỏ, chắc chắn sẽ nhiều hơn con số này!”
Nói rồi, Liễu Phương Phương giơ hai ngón tay lên.
Trên hai mươi triệu.
Tôn Hàn híp mắt rồi hỏi: “Ai vậy, bị bệnh gì?”
Cơ bản thì anh đã đoán được là ai rồi.
Đúng hơn thì ngay từ lúc anh chữa khỏi bệnh cho Liễu Thị Long thì đã biết trước sẽ có ngày hôm nay rồi.
“Tôn Vượng Thịnh, anh đã nghe đến cái tên này bao giờ chưa?”, Liễu Phương Phương hỏi thẳng.
Tôn Hàn gật đầu ngay: “Trụ cột cũ của đất nước, cô thử nói xem tôi có biết không?”
Cả nước Đại Hoa chỉ có vài trụ cột được tôn trọng nhất ấy thôi.
Năm kia, Tôn Vượng Thịnh mới nghỉ hưu, trong suốt mười năm đảm đương trọng trách, ông ấy luôn đứng thứ hai!
Xét về tầm ảnh hưởng, có chưa tới hai người vượt qua ông ấy.
“Đúng là ông ấy, nếu ông cụ không mắc bệnh tim thì chưa về hưu sớm vậy đâu. Nếu anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy, thì tiền đồ của anh sau này sẽ rất sáng lạng”, Liễu Phương Phương dụ dỗ nói.
Nhưng đây cũng là sự thật.
Ơn cứu mạng Tôn Vượng Thịnh có sức nặng rất lớn.
Chỉ cần có thân phận ấy, dù mai này anh đi đến đâu cũng không một ai dám đắc tội.
Nếu không họ sẽ đắc tội với Tôn Vượng Thịnh.
Không như các đại ca ở nhiều nơi, tầm ành hưởng của Tôn Vượng Thịnh là toàn quốc.
“Dù anh không chữa khỏi bệnh cho ông ấy thì cũng nhận được một mức phí khám bệnh không nhỏ đâu, ít nhất cũng hai mươi triệu, nhà chúng tôi sẽ trả cho anh”.
Liễu Phương Phương lại nhắc đến chuyện tiền nong.
Dẫu sao đây cũng là vấn đề lợi ích.
Ý tại ngôn ngoại, anh có thể đoán Liễu Phương Phương đến tìm mình là thay mặt cho Liễu Thị Long, vì thế cô ta mới úp mở nhắc đến lời hứa hẹn của nhà họ Liễu.
“Đến khám thì không sao, nhưng tôi có một điều kiện”, Tôn Hàn hờ hững nói.
“Anh cứ nói đi”, Liễu Phương Phương thoải mái đáp.