Đó là lúc Thẩm Tri Thu mười bảy, mười tám tuổi. Chừng mười mấy năm trước, Thẩm Tri Thu đã lui về ở ẩn, và bắt đầu việc học.
Hình như gần đây có tin Thẩm Tri Thu trở lại.
Tôn Hàn không quan tâm đến tin giải trí, cũng không quá tường tận.
Theo lý mà nói, Thẩm Tri Thu đã ngừng hoạt động cách đây mười mấy năm, còn là trong độ tuổi xuân xanh, bây giờ cũng đã ngoài ba mươi tuổi. Dù thị lực của Tôn Hàn có tốt đến mấy cũng không thể dễ dàng nhận ra như vậy.
Nhưng lúc bé, mức độ hâm mộ của Tôn Hàn dành cho Thẩm Tri Thu có thể nói là rất cuồng nhiệt.
Năm xưa Tôn Hàn đến với Lâm Mỹ Quyên, phần lớn nguyên nhân là vì Lâm Mỹ Quyên có mấy phần tương đồng với Thẩm Tri Thu.
Nói trắng ra, tuổi thơ của ai mà chẳng mộng mơ.
Giấc mơ thuở bé của Tôn Hàn chính là Thẩm Tri Thu.
Tuy không thể với tới, nhưng vẫn luôn cất giấu trong tim.
Quay lại chủ đề chính, Tôn Hàn cũng không chắc người phụ nữ ấy rốt cuộc có phải Thẩm Tri Thu hay không, bèn quyết định tiến lại gần xem thử.
Lúc này, có một cốc nước sôi để nguội đặt trước mặt người phụ nữ ấy. Cô ta cầm một cái túi nhỏ, lấy mấy viên thuốc bên trong ra và chuẩn bị cho vào miệng.
Đột nhiên có giọng đàn ông vang lên, “Đây đều là thuốc cảm. Cô à, cô chắc chắn mình bị cảm sao?”
Người lên tiếng tất nhiên là Tôn Hàn.
Sau khi đến gần, Tôn Hàn quan sát tỉ mỉ sắc mặt để xem tình trạng của cô ta. Anh chắc chắn đối phương bị bệnh, không phải cảm mạo thông thường.
Người phụ nữ kia ngẩng đầu, tháo kính râm ra rồi nhìn Tôn Hàn săm soi, “Cách tán tỉnh của cậu cũng độc đáo thật đấy. Tôi không bị cảm, chẳng lẽ bị bệnh khó chữa gì à?”
Vào giây phút đối phương tháo kính, Tôn Hàn chắc chắn đấy chính là Thẩm Tri Thu!
Tuy không biết vì nguyên nhân gì, nhưng thật không ngờ, anh lại có thể gặp được ngôi sao nổi tiếng ngày xưa Thẩm Tri Thu ở thành phố Tế Bắc bé nhỏ này.
Tôn Hàn cười cười, không cần mời vẫn ngồi xuống, đoạn nói, “Tình trạng của cô không phải là bệnh khó chữa gì cả. Chỉ vì gần đây làm việc vất vả, thời gian không ổn định, nghỉ ngơi chưa đủ, khiến tinh thần uể oải”.
“Có lẽ còn có triệu chứng thiếu máu, đau đầu phong nhiệt, rất giống với cảm nặng. Nếu bác sĩ phán đoán sai, rất có thể sẽ chữa cho cô như cách chữa cảm mạo bình thường”.
Miệng của Thẩm Tri Thu biến thành hình chữ O, người này còn nhìn ra cô ta bị thiếu máu.
Chỉ là nghĩ đến việc triệu chứng thiếu máu rất rõ ràng, không khó để nhận ra, cô ta cũng không quá ngạc nhiên nữa.
Hơn nữa, cô ta đã đến bệnh viện chính quy để lấy thuốc, chẳng lẽ bác sĩ ở bệnh viện lớn lại không bằng một cậu thanh niên chẳng biết mọc từ đâu ra này ư?
Chắc chắn là thấy cô ta đẹp nên muốn tán tỉnh thôi.
Khuôn mặt của Thẩm Tri Thu đã trở lại vẻ lạnh lùng, kính râm cũng được đeo lại, “Cậu nói xong thì có thể đi rồi đấy”.
Tôn Hàn bật cười, “Cô Thẩm không tin lời tôi?”
“Chẳng lẽ tôi nên tin sao?”, Thẩm Tri Thu hỏi lại.