Giờ nhà họ Tôn lại thêm cậu Năm là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử.
Còn nhà họ Tô của Tô Văn cũng là trụ cột của đất nước. Tô Văn là một trong số những người nhiếp chính của Thiên Tử Đường, cũng là ứng cử viên sáng giá cho vị trí người lãnh đạo đất nước nhiệm kỳ tới.
Thế hệ của Tô Văn, nhà họ Tô thực sự vượt xa nhà họ Tôn.
Nhưng nếu so thế hệ thứ ba, lớp người trẻ nhất này thì nhà họ Tôn lại hơn hẳn nhà họ Tô.
Bởi đám hậu bối của nhà họ Tô chẳng được ai nên hồn.
Hiếm người có tài.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thêm mười năm nữa, khi con cháu nhà họ Tôn đã đạt được những thành tựu vang dội và có sự nghiệp vững chắc thì nhà họ Tô sẽ không có cửa để bì với nhà họ Tôn.
Lời mà Tô Văn vừa nói ra quả thực có chút chua xót.
“Chỉ có vài hậu bối như vậy thì nói được nên điều gì cơ chứ? Cũng giống như thời của chúng ta đông như vậy nhưng số những người vượt qua được sóng gió tồn tại đến giờ cũng chỉ có mấy người chúng ta. Những người kiệt xuất như Bộ trưởng Tô đây lại càng hiếm có!”
"Đám hậu bối này rồi sẽ 'gãy cánh' lúc nào không biết".
Để lấy lòng Tô Văn, người này tìm cách hạ thấp con cháu nhà họ Tôn.
Tô Vân cười nhạt, đẩy gọng kính lên rồi khoan thai rời khỏi đó.
Người chủ hôn hôm nay là Tôn Vượng Thịnh và Liễu Thị Long. Hôn lễ được tiến hành trong sự vui mừng phấn khởi cười không ngớt của hai vị chủ hôn.
Tiếp đó là giây phút khai tiệc.
Với địa vị của nhà họ Tôn và nhà họ Liễu, Tôn Hàn và Liễu Phương Phương không cần ra mời rượu khách khứa mà được đưa về căn biệt thự sang trọng Kinh Hoa Giai Uyển đã được nhà họ Tôn mua lại.
Cũng chính là nhà tân hôn của hai người.
Sau này, họ sẽ sống trong căn nhà xa hoa lộng lẫy rộng ba trăm mét vuông này.
Sau khi vào phòng.
Tôn Hàn ngồi trên ghế sô pha, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút một hơi.
Liễu Phương Phương nghi hoặc nhìn anh, hỏi: “Sao lại là anh chứ?”
“Như cô thấy rồi đấy, tôi mới là cậu Năm nhà họ Tôn thực sự, còn Tôn Tiểu Bân là kẻ giả mạo!”
Đến nước này rồi thì cũng chẳng còn gì phải giấu giếm nữa.