Nói theo cách khác thì nếu nhà họ không giữ được dự án này thì chắc chắn sẽ lỗ cả mấy chục tỷ.
Một khi thất thoát khoản tiền lớn ấy, nhà họ Diệp sẽ bị đá ra khỏi bốn gia tộc lớn và khó mà gượng dậy nổi.
Tìm người gánh tội trong vụ án giấu xác để dẹp yên chuyện này là cách cuối cùng rồi.
Tôn Hàn có thể hiểu được nỗi khổ của nhà họ Diệp, nói trắng ra thì họ đã bị dồn vào đường cùng.
Nhưng…
“Ông ơi, cháu vẫn nghĩ không nên làm thế! Nếu may mắn êm xuôi thì không sao, một khi sự việc bại lộ thì nhà họ Diệp sẽ còn bị đẩy vào tình trạng khốn đốn hơn”.
“Ý của cháu là tạm thời, chúng ta đừng làm gì hết. Kể cả phía công an thu hồi dự án về cũng được, nhưng chỉ cần sau đó sự thật sáng tỏ thì nhà mình vẫn có thể đòi lại dự án về thôi”.
“Chứ cháu thấy cách của ông mạo hiểm quá!”
Vụ tìm người chịu tội mà bị bại lộ thì không khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Đến lúc đó, cả xã hội sẽ nghi nhà họ Diệp chính là thủ phạm, danh tiếng của họ sẽ bị sụp đổ.
Nếu để sự việc tiến triển đến mức ấy thì nhà họ Diệp sẽ không bao giờ ngóc dậy được nữa.
Họ sẽ không chỉ tổn thất kinh tế, mà còn mất chỗ đứng trong giới kinh doanh.
Như vậy chẳng khác nào đập vỡ bảng hiệu.
Diệp Hà Sơn do dự một lát, ông ấy biết rõ hậu quả mà Tôn Hàn nói đến.
Nhưng ông ấy vẫn chọn cách đánh cuộc.
“Được rồi Tôn Hàn, chuyện này dừng ở đây, cháu đừng nói gì nữa”
“Vân Đồ, cụ thể làm ra sao thì con đi sắp xếp đi, không được để xảy ra sai sót đâu đấy”.
“Những người khác hãy giữ bí mật nội dung cuộc trò chuyện hôm nay, nếu ai bép xép, sau này sẽ không còn là người nhà họ Diệp nữa”.
“Vâng thưa bố”.
“Vâng thưa bác cả”.
“…”
Mọi người đều đồng ý rồi ai bận việc người ấy.
Tôn Hàn và Liễu Phương Phương cũng rời khỏi biệt thự.
Vừa ra ngoài, họ đã gặp Diệp Tiên Duyệt, anh ta nhanh chóng chạy lại hỏi: “Phương Phương, Tôn Hàn, ông gọi bố anh với các chú đến làm gì thế?”
Anh ta rất hiếu kỳ, không biết là chuyện lớn gì mà anh ta lại không được tham dự.
Nhưng anh ta có thể đoán chắc chắn có liên quan đến dự án đảo Lâm An.
“Không có gì đâu, anh đừng nghĩ nhiều”.