Nhưng chỉ khi chiến đấu trực tiếp, thì Diêm Hùng mới thấy được sức mạnh khủng khiếp của Thanh Hổ.
Nói chung, gã hơn hẳn hắn một bậc.
Phải biết rằng Diêm Hùng nặng cả tạ.
Còn Thanh Hổ cùng lắm chỉ khoảng bảy mươi cân mà thôi.
“Tôi hỏi lại lần cuối, các người có tránh ra không?”
Ai cũng có giới hạn cuối cùng, kẻ nào động tới sẽ phải chết.
Giang Lệ chính là giới hạn cuối của Thanh Hổ, lúc này trong đầu gã chỉ vang lên một giọng nói duy nhất, đó là mau đến toà nhà Trần Đông cứu Giang Lệ. Dù cho gã đã biết rõ tài năng của Giang Lệ, dù ông ta có trúng kế thì chưa chắc đã dễ dàng bị hạ.
Nhưng đâu ai nói hay được điều gì.
Tóm lại, những kẻ đang ngáng đường gã này đều phải chết!
“Không tránh!”, Diêm Hùng nghiến răng gầm lên.
Hắn đã hứa với Tôn Hàn sẽ cầm chân Thanh Hổ ở đây rồi, nên dù có phải chết thì cũng phải làm. Hoặc có lẽ hắn đã bị kích thích ý chí chiến đấu nên quyết sống chết không tránh ra.
Mạch Ninh lạnh mặt, sau đó cất bước đứng sóng vai với Diêm Hùng.
“Đàn ông ở ba tỉnh Đông Bắc chúng tôi đã nói là làm. Hôm nay, chúng tôi đã hứa với Tôn công tử sẽ đến đây rồi, nếu giờ rút lui thì sẽ làm mất mặt hết đàn ông ở Đông Bắc mất. Anh Thanh, anh Chu, đắc tội rồi!”
Soạt soạt!
Tề Thiên Tại, Thẩm Vấn và hơn một trăm anh em dưới trướng đều bắt đầu hành động, họ bao vây nhóm Chu Giang lại rồi bắt đầu tổng tấn công.
Nếu đánh nhau thì không thể đơn độc chiến đấu được.
Bởi nếu vậy thì không ai ở đây là đối thủ của Chu Giang cả.
Đó là còn chưa kể đến một Thanh Hổ có thực lực võ thuật rất khủng khiếp.
Chỉ có đánh kiểu tập thể thì may ra mới có cơ hội chặn được họ.
Cho dù có phải trả giá thì cũng phải làm.
So với việc có thể hạ được Giang Lệ thì dù hôm nay họ có phải chết hết ở đây thì cũng đáng.
Tất cả là vì Thiên Cửu Môn.
“Thanh Hổ, hôm nay đại khai sát giới, chơi hết mình đi!”, Chu Giang lạnh giọng nói.