Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



 

"Được, thầy sẽ nhận!", Tần Chính do dự một lát rồi cuối cùng cũng quyết định nhận lấy món quà quý giá này.  

 

Trong phòng nổi lên những tiếng xì xào, đa số là nói bức họa giả của Tôn Hàn khiến thầy Tần và Lý Tình mâu thuẫn với nhau. Vậy mà Tôn Hàn vẫn thản nhiên như không, đúng là vô liêm sỉ!  

 

Lý Tình cũng nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt đầy oán hận, nếu không phải vì bức thư pháp giả của anh thì việc đâu đến nước khó coi thế này?  

 

Tôn Hàn được lắm, hại người ta đến mức này!  

 

Tôn Hàn mặc kệ những ánh nhìn xung quanh, đột nhiên anh nâng ly rượu nói: "Thầy ơi, em kính thầy một ly!"  

 

"Được", Tần Chính hiểu ý.  

 

Một hơi uống cạn.  

 

Tôn Hàn đặt ly rượu xuống, xếp đũa lại trên bàn rồi nói: "Thầy Tần, em còn có chút việc nên xin phép đi trước. Sau này có cơ hội em sẽ tới uống rượu với thầy. Em vẫn còn nhớ địa chỉ nhà thầy".  

 

Tần Chính muốn giữ Tôn Hàn ở lại thêm nhưng bầu không khí này quả thực không phù hợp. Trong lòng ông ấy khẽ thở dài, nói đùa: "Em từng đến nhà thầy ăn cơm một lần rồi mà không nhớ là đáng đánh đòn đấy! Đi đi!"  

 

"Vâng".  

 

Tôn Hàn rời đi, không có ai chào hỏi, cũng không ai bảo anh đi cẩn thận.  

 

Những bạn học ngày xưa mà giờ lại xa lạ và lạnh lùng đến thế.  

 

"Thầy ơi, sáng mai em phải đi làm sớm nên không ở lại chung vui với mọi người được, em cũng xin phép về trước!"  

 

Ai ngờ, Trần Thanh Sương cũng đứng dậy.  

 

Tần Chính cũng không giữ lại.  

 

Rất nhanh sau đó, trong phòng đã vắng đi hai người.  

 

Bầu không khí yên lặng.  

 

"Thầy Tần, em xin kính thầy một ly, chúc thầy luôn mạnh khỏe...", một lúc lâu sau mới có một học trò nâng ly lên phá tan bầu không khí ngại ngùng này.  

 

Thực ra Tần Chính sớm đã không còn hứng thú gì với buổi tiệc này nữa, cũng chẳng muốn uống ly rượu này. Nhưng nghĩ lại, dù gì đây cũng là học trò cũ của mình nên đành gật đầu đáp: "Được!"  

 

Khoảng hai mươi phút sau, một người đàn ông trung niên tóc vuốt keo ngược ra phía sau, tay bưng bình rượu trắng cười ha ha đẩy cửa bước vào.  

 

"Ông chủ Hứa!"  

 

Nhìn thấy người vừa bước vào, Cổ Ngọc Phong đột nhiên trở nên vô cùng khách sáo chào hỏi.  

 

Là nhân vật có máu mặt nào khiến ông chủ của khách sạn Kim Dương này đích thân đến kính rượu đây?  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK