“Tạm thời không xem được đâu, ông đang cầm rồi! Mỹ Quyên, em đừng nghĩ đến chuyện cổ phần nữa, chờ Phong Quyên ra mắt xong thì em cũng không thiếu phần đâu”, Đường Minh Phong nói.
Công ty sắp chính thức hoạt động rồi, đây là cơ hội duy nhất để Đường Minh Phong trở thành người thừa kế của nhà họ Đường nên mọi thứ phải thật êm xuôi.
Lúc này, anh ta buộc phải xoa dịu Lâm Mỹ Quyên.
Nhưng Lâm Mỹ Quyên đâu ngốc, sau khi ký vào thoả thuận chuyển nhượng cổ phần, cô ta đã dần tỉnh ngộ, chắc chuyển đi thì dễ, chứ đòi lại thì khó.
Nhưng ván đã đóng thuyền, toàn bộ cổ phần của cô ta đã chuyển hết cho Đường Minh Phong rồi, anh ta không trả thì cô ta cũng không đòi được.
Dù cô ta có làm náo loạn lên thì cũng chỉ khiến Đường Minh Phong thêm xa cách mình hơn, chứ chẳng có lợi lộc gì.
Thôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt vậy.
Lâm Mỹ Quyên làm ra vẻ bình thường, khẽ hất tóc rồi mỉm cười khoác tay lên vai Đường Minh Phong: “Ông cầm rồi thì thôi vậy, giờ em đi tắm đã, đêm nay em sẽ phục vụ anh thật tốt nhé!”
Nhưng có một điều khiến mặt cô ta phải cứng đờ.
Đường Minh Phong hất tay cô ta ra rồi lùi lại, lạnh giọng nói: “Tối nay anh hơi mệt, muốn đi ngủ sớm”.
Dứt lời, anh ta quay người vào phòng.
Một kẻ ăn chơi trách táng như Đường Minh Phong đã mất hết hứng thú với Lâm Mỹ Quyên.
Đêm nay cũng như nhiều đêm khác với người dân Giang Châu.
Ánh đèn sáng rực biến đêm tối cũng trở nên rực rỡ.
Dòng người xe đi lại không ngớt.
Nhưng với nhiều người thì đêm nay không hề đơn giản.
Đặc biệt là Tôn Hàn.
Từ lúc ra tù đến nay, anh chưa bao giờ chờ mong đến ngày mai tới vậy.
Chỉ còn tám ngày nữa là đến tết.
Tôn Hàn đã rời khỏi biệt thự, một mình ngồi uống rượu trên tầng thượng của quán bar Đế Vương, rồi ngắm nhìn cảnh đêm đến mức thất thần.
Cộp cộp!
Một loạt tiếng bước chân có tiết tấu vang lên.
Từ Khang Niên đi tới rồi khom người nói khẽ: “Công tử, Lý Hắc Tử đến rồi”.
Soạt!
Tôn Hàn nhíu mày: “Tên phản bội”.
Ngày hôm sau.
Tại khách sạn lớn Thịnh Thế.