Lệ Lận bất ngờ nhìn thấy Tôn Hàn đã đứng trước mặt mình và khẽ mỉm cười.
Còn Diêm Hùng đã văng vào thanh chắn cách đó hơn mười mét và bất tỉnh.
Tất cả đều tĩnh lặng như tờ!
“Bàn chân thép” - cao thủ hàng đầu Đông Bắc, vừa bị đá đến mức văng ra xa.
Lệ Lận không nhìn thấy nhưng những người khác thấy rất rõ, Tôn Hàn đã nhả từ khán đài xuống và tung chân đá Diêm Hùng văng ra cả chục mét như thế nào!
Rốt cuộc… ai mới là bàn chân thép đây?
Dẫu có bị cho là đánh lén, thì một người cường tráng như Diêm Hùng lại có thể bị đá bay mười mấy mét, lực chân quả là kinh hoàng.
Không ai ngờ Tôn Hàn lại được Phó Văn Húc dạy đến trình độ nhường này.
E là người bất khả chiến bại ở Tây Nam này mất!
Chẳng trách, Phó Văn Húc lại yên tâm giao Thiên Cửu môn cho một người trẻ tuổi như thế.
Có lý do cả!
“Chỉ là một Diêm Hùng cỏn con, đâu cần anh phải dùng mạng để làm tiêu hao sức lực giúp tôi. Anh đánh giá cao gã quá rồi”, Tôn Hàn chìa tay ra với Lệ Lận.
Lệ Lận sửng sốt một lúc mới đưa tay ra, để Tôn Hàn kéo mình lên, bĩu môi nói, “Cậu cũng không nói là cậu ghê gớm đến vậy, tôi mà biết thì đã để cậu ra trận rồi, tôi lười đánh lắm!”
“Đi nghỉ ngơi đi, còn lại cứ giao cho tôi!
“Được!”
Lúc này, Lý Hắc Tử trên khán đài đã nổi trận lôi đình, “Tôn Hàn, cậu tự ý can thiệp, vi phạm quy tắc đấu trên võ đài! Màn này phải xử cậu thua!!”
“Phạm quy à? Ai nhìn thấy vậy?”
Tôn Hàn vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh vừa dò hỏi. Ánh mắt anh lướt nhìn đến đâu, mọi người đều cúi đầu im lặng.
Đòn tấn công mà Tôn Hàn vừa tung ra quá chấn động, chẳng ai dám đắc tội anh cả.
Đương nhiên còn một lý do khác, ấy là từ lúc giết tướng Đậu, Lý Hắc Tử đã không còn được lòng mọi người nữa.