Lúc này, Lạc Văn Nhất đã gọi điện thoại, còn trưng ra vẻ ấm ức vì bị bắt nạt.
Đến khi cúp máy rồi, vẻ mặt của Lạc Văn Nhất trở lại vẻ dữ tợn, giọng hung hãn, “Tao nhất định sẽ cho mày tàn phế!!”
“Tôn Hàn, chúng ta đi thôi. Mình từng nghe đến tên Lạc Bắc rồi, không phải người hiền lành gì đâu!”
Trần Thanh Sương lo lắng chạy lại kéo tay Tôn Hàn.
“Không sao, mình cũng gọi điện thoại”.
Tôn Hàn vẫn dửng dưng, đoạn lấy điện ra, cợt nhả bắt chước giọng nói sợ hãi của Lạc Văn Nhất, “Con trai của Lạc Bắc muốn đánh tôi tàn phế, mau đến cứu tôi với!”
“Mày… Mày thực sự cho rằng sẽ có người đến cứu mày ư?”, Lạc Văn Nhất lạnh lùng nói.
Tôn Hàn chẳng ừ hử gì, liếc thấy có một chiếc ghế trống, bèn đi đến đó rồi ngồi xuống.
Rầm rập!
“Ông Bắc!”
“Ông Bắc!!”
Mười phút sau, Lạc Bắc đã hùng hổ dẫn theo bảy, tám thuộc hạ xông vào, có lẽ vì sợ con trai mình bị giết thật.
Tuy khả năng này không cao, nhưng cẩn tắc vô ưu mà.
“Bố, là nó đấy ạ, nó doạ giết con! Bố phải lấy lại công bằng cho con!”
Chu Hàn cũng vội vàng chạy lại, bày tỏ lòng trung thành, “Ông Bắc, tôi luôn kiên định đứng về phía cậu ấy!”
Lạc Bắc là một người đàn ông trung niên vạm vỡ cao một mét tám, chỉ cần đặt một cái chày xuống đất cũng mang đến cho người ta cảm giác áp chế mạnh mẽ.
Những người khác vô thức lùi lại mấy bước, cứ như sợ bị Lạc Bắc nhìn đến.
Ngay cả Triệu Cường và Lưu Nguyệt cũng cố gắng thu mình chen vào đám người.
“Là cậu muốn giết con trai tôi? Cậu rất lạ mặt, đến từ đâu?”, Lạc Bắc nhìn Tôn Hàn, lạnh lùng hỏi.
Ông ta không huênh hoang tự phụ như Lạc Văn Nhất. Thấy khí khái của Tôn Hàn, ông ta e là anh có chút địa vị.
Để phòng ngừa, ông ta vẫn nên thăm dò trước thì hơn.
“Lý Hắc Tử đã chết rồi, vậy mà có vài người vẫn ngang ngược lộng hành như thế. Lạc Bắc à, ai làm chỗ dựa cho ông thế?”, Tôn Hàn không đáp mà lại lạnh lùng hỏi một câu khác.
Tất cả đều im bặt!
Diêm vương sống, ông Lý, đã chết rồi. Chuyện từ bao giờ vậy?
Đây là chuyện lớn đấy!
Lạc Bắc thu lại ánh mắt. Ngay cả tin cơ mặt được nội bộ Thiên Cửu môn phong toả mà đối phương cũng biết, ông ta lại càng chắc chắn thanh niên này không hề đơn giản, gằn giọng hỏi, “Rốt cuộc cậu là ai??”
“Bố, bố phí lời với nó làm gì! Con đã bảo là con muốn đánh nó tàn phế, nếu như không đánh thì sau này mặt mũi con biết để ở đâu!!”
Bốp!!
Đột nhiên Lạc Bắc vung tay tát Lạc Văn Nhất một cái xây xẩm mặt mày.
“Bố, bố…”