Nhưng gã Chu Hàn này đã có vợ và con gái mà còn dám theo đuổi Trần Thanh Sương, vậy thì không nên giữ lại nữa.
“Có nhiều đồng nghiệp ở đó lắm, chúng ta vẫn nên đến dự thì hơn. Đợi tiệc kết thúc thì chúng mình đi chơi sau”, Trần Thanh Sương ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn không làm điều xằng bậy.
Đồng nghiệp phòng thiết kế đều đã đến nhà hàng Minh Hiên, cô ấy là nhân vật chính mà vắng mặt, thì không hay lắm.
“Vậy được, lên xe đi!”, Tôn Hàn cũng không chối từ, vừa nói vừa mở cửa xe.
Hôm nay là sinh nhật của Trần Thanh Sương, đương nhiên người đón sinh nhật là quan trọng nhất, cô ấy nói sao thì anh nghe vậy.
Đến khi chiếc Mercedes-Benz S đã đi mất, Chu Hàn mới tức giận ngồi vào chiếc A4L mới tinh của mình.
Chẳng bao lâu sau, Tôn Hàn đã đỗ xe ở bãi đỗ của nhà hàng Minh Hiên, cả hai xuống xe.
Tôn Hàn theo chân Trần Thanh Sương bước vào căn phòng mà Chu Hàn đã đặt. Trần Thanh Sương lập tức giới thiệu với mọi người, “Tôi giới thiệu nhé, đây là bạn cùng bàn hồi cấp hai của tôi, tên là Tôn Hàn!”
“Chào mọi người!”, Tôn Hàn lập tức lịch sự chào hỏi.
“Xin chào!”
Rất nhiều người chào lại, nhưng vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Còn có mấy người xì xào bàn tán.
“Sao Trần Thanh Sương lại đưa bạn cấp hai đến đây vậy? Rốt cuộc là ngốc thật, hay là cố tình dẫn bạn đến đây để che đậy? Chẳng lẽ cô ấy không biết Hàn già dê tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ấy là có ý gì à?”
“Thì đấy. Tí nữa mà Hàn già dê đến đây, thể nào mặt mũi cũng tối sầm cho mà xem!”
“Mà bạn học của Trần Thanh Sương ăn mặc sang trọng thật, ngoại hình cũng được, xứng đôi với Trần Thanh Sương lắm ấy!”
“Hình như ban nãy tôi có thấy anh ấy ở trước công ty, bạn của Trần Thanh Sương lái Mercedes-Benz đó…”
“Thật không vậy, con nhà giàu à?”
“…”
Chuyện Tôn Hàn lái Mercedes-Benz S được họ truyền tai nhau. Chẳng mấy chốc, mọi người đều biết chuyện này, ánh mắt nhìn Tôn Hàn cũng thay đổi hẳn, trở nên khách sáo hơn nhiều.
Có người còn chủ động dời ghế cho Tôn Hàn và Trần Thanh Sương ngồi cạnh nhau.
“Ừm, sao vẫn chưa gọi món thế?”, sau khi vào chỗ, Tôn Hàn vừa nhìn thực đơn chưa được ai động vào vừa hỏi.
Những người còn lại nhìn nhau, lúng túng không đáp.
Trần Thanh Sương huých tay vào Tôn Hàn, thì thào nói, “Ai thanh toán thì người nấy gọi món! Hàn già dê còn chưa đến, ai mà gọi món chứ? Cậu không ở công ty nên không biết, bình thường Hàn già dê cực kỳ keo kiệt.Chẳng biết hôm nay anh ta lên cơn gì mà lại nằng nặc đòi tổ chức tiệc sinh nhật cho mình!”
Thì là vì có ý đồ với cô ấy chứ còn gì nữa!
Tôn Hàn bật cười trong lòng. Rồi bỗng nhiên, Tôn Hàn cầm thực đơn lên, trong ánh mắt kỳ lạ của mọi người, anh cẩn thận chọn bảy, tám món ăn chính, rượu vang, rượu trắng và bia đều gọi một ít.
Gọi món xong, Tôn Hàn lại đặt thực đơn vào giữa bàn ăn, lịch sự nói, “Tôi gọi mấy món này, mọi người xem có cần bổ sung không. Mọi người đều là đồng nghiệp của Thanh Sương, không cần khách sáo”.
Mọi người: “…”
Trần Thanh Sương đã nhìn thấy mấy món mà Tôn Hàn gọi, không hề rẻ chút nào. Cô ấy bực bội nhéo Tôn Hàn một cái, “Cậu làm gì thế?”