“Các anh nhanh lên đấy!”
“Tối nay, em vẫn chưa vui vẻ với anh Ngô đâu”.
Các cô gái đứng dậy rồi ưỡn ẹo rời khỏi phòng bao.
Ngô Bách Xuyên ngồi bắt chéo chân trên sofa, sau đó kẹp một điếu xì gà đưa lên miệng, Trương Hải nhang chóng châm thuốc cho cậu ta.
Sau khi thở ra vài làn khói, Ngô Bách Xuyên mới từ tốn nói: “Lẽ ra bọn tôi không cho người ngoài chơi Bitcoin cùng đâu, nhưng cậu là anh em của Trương Hải thì cũng như của Ngô Bách Xuyên tôi. Nếu cậu muốn làm một chân thì tôi sẽ cho!”
Giọng điệu của Ngô Bách Xuyên có vẻ sâu xa.
Điều này khiến Lâm Hạo càng thêm tin tưởng hơn.
Đồng thời cũng rất thấp thỏm.
“Chơi thế nào hả anh Ngô?”
“Cậu hỏi nhiều thế làm gì? Anh Ngô đồng ý thêm cậu vào nhóm là phúc của cậu đấy, đừng hỏi lắm làm gì, không tin anh ấy thì đừng tham gia nữa”, Trương Hải bực dọc nói.
Nhưng Ngô Bách Xuyên lại xua tay, tỏ vẻ không sao, sau đó kiên nhẫn giảng giải cho Lâm Hạo: “Có hai kiểu chơi, một là đào Bitcoin. Tôi sẽ chuẩn bị một trăm nghìn chiếc máy tính để để đào, mỗi ngày sẽ sinh ra khoảng tám mươi đồng. Hiện giờ, giá thị trường của Bitcoin là mười sáu nghìn đô la Mỹ một đồng, đổi sang tiền mình thì khoảng một trăm nghìn”.
“Nhưng cách chơi này hơi tốn, một trăm nghìn máy cùng hoạt động một lúc, thêm tiền điện với đủ chi phí linh tinh nữa thì mỗi ngày ít nhất cũng mất năm, sáu triệu. Dù vẫn có thể kiếm tiền thật, nhưng lãi sẽ khá thấp”.
“Cách khiến chúng tôi kiếm tiền thật sự là theo các nguồn tin của của tôi, nghe nói tháng sau đồng Bitcoin sẽ tăng giá mạnh lên hơn hai nghìn đô la Mỹ!”
“Đây mới là lúc mấu chốt để chúng tôi kiếm tiền, vì thế bây giờ chúng tôi cần càng nhiều vốn càng tốt”.
Ngô Bách Xuyên nói một thôi một hồi, làm Lâm Hạo hoa mắt chóng mặt.
Chơi theo kiểu đào Bitcoin có thể kiếm trên dưới ba triệu một ngày, thế mà còn chê ít sao?
Khai thác Bitcoin là một cách chơi chuyên nghiệp, ban nãy Lâm Hạo đã tìm hiểu rồi. Dù không có con số cụ thể, nhưng Ngô Bách Xuyên không lừa hắn ta.
Đồng Bitcoin tăng giá mỗi ngày cũng là sự thật, chỉ cần có Bitcoin trong tay thì ngày nào cũng kiếm được tiền.
“À, Anh Ngô này, anh cứ luôn miệng nói là chúng tôi, vậy nhóm các anh gồm những ai vậy?”
Dù đã biết được cách kiếm tiền, nhưng Lâm Hạo vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn nên lại hỏi tiếp.
Trương Hải thấy Lâm Hạo quá lắm chuyện, đang định lên tiếng trách mắng thì lại bị Ngô Bách Xuyên cản lại.
Ngô Bách Xuyên cười đáp: “Trong nhóm của tôi thì tôi được coi là người có thân phận thấp nhất đấy, còn cậu muốn biết họ là những ai thì dù tôi có nói tên, cậu chưa gặp thì cũng không biết được!”
“Nhưng trưởng nhóm của chúng tôi không biết cậu có nghe tên chưa”.
Ngô Bách Xuyên là phó phụ trách của sòng bài trực tuyến Hồng Thành ở Giang Châu, vậy mà thân phận chỉ ở cấp thấp nhất, vậy rốt cuộc các thành viên khác trong nhóm ghê gớm đến mức nào.
“Là ai vậy?”, Lâm Hạo hỏi.
“Cậu có biết Thiên Cửu Môn không?”
Ớ!