Ông ta liền túm lấy tóc Từ Kim Kiều, nện liên tục lên mặt bà ta.
Chỉ mới có một lúc mà mặt mũi Từ Kim Kiều đã bầm dập, cằm bị đánh lệch.
Tất cả lãnh đạo trong phòng họp đều vô cùng kinh ngạc.
Họ không thể ngờ được mọi chuyện sẽ đến mức này.
Nhưng cậu Tôn có thế lực sâu không lường được vẫn chưa lên tiếng, thế nên bọn họ cũng không nói gì, xem kịch hay là được.
"Được rồi, mọi chuyện cũng đã xong, tôi đi đây. Ông muốn đặt ra điều kiện gì với Từ Kim Kiều cũng được, ly hôn cũng được, bà ta không dám không đáp ứng, ông muốn làm sao thì làm".
Tôn Hàn thấy rất nhạt nhẽo, liền chuẩn bị đi.
Nghiêm Tống được nở mày nở mặt nên vô cùng cảm kích Tôn Hàn: "Cậu Tôn, thực sự vô cùng cảm ơn cậu!"
"Không cần nói nhiều. Cố Đình, chúng ta đi thôi", Tôn Hàn liền đứng dậy.
"Đợi đã!"
"Cô Cố Đình, tôi lấy danh nghĩa của chủ tịch công ty Long Thần, xin trân trọng mời cô trở thành Tổng giám đốc của công ty chúng tôi, mong cô hãy đồng ý!", đột nhiên Nghiêm Tống nói rất trang trọng.
Công ty quảng cáo Long Thần không lớn lắm, vị trí Tổng giám đốc và chủ tịch đều do ông ta đảm nhận.
Lúc này ông ta định để Cố Đình nhậm chức Tổng giám đốc.
Mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ, ngay cả Từ Kim Kiều và Từ Phúc Dương đang đánh nhau cũng nhìn qua.
Không ai cảm thấy không ổn, ai bảo Cố Đình có một anh trai bản lĩnh đến thế chứ.
Từ Định Phương của nhà họ Từ, người có quyền uy tuyệt đối tại thành phố Nghi cũng phải khom lưng uốn mình trước cậu Tôn. Có một người anh như vậy, Cố Đình muốn gì mà không được?
"Tôi, tôi..."
Thấy Tôn Hàn đã lấy lại thể diện cho mình, Cố Đình cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Từng cảnh tượng trước đó hiện ra trong đầu, cô ấy cảm thấy cảnh tượng trước mắt chỉ có thể diễn ra trong giấc mộng.
Mà bây giờ ông chủ lại mời cô ấy ra làm Tổng giám đốc của công ty!
Với chức vụ này thì một năm chắc có thể kiếm được một triệu tệ mất?!
Sau khi ngơ ngác, Cố Đình liền thấy rục rịch trong lòng.
Nhưng cô ấy vẫn chưa bị vị trí này làm lu mờ lý trí, cô ấy nhìn Tôn Hàn.
Thể diện đã bị mất sạch ở công ty quảng cáo Long Thần của cô ấy là nhờ Tôn Hàn đã lấy lại cho, vậy thì có làm Tổng giám đốc hay không cũng phải do Tôn Hàn quyết định.
"Không cần. Tôi có sắp xếp khác cho cô ấy".
Nghiêm Tống thấy rất đáng tiếc vì cậu Tôn đã từ chối lời đề nghị của ông ta không hề do dự.
Nghiêm Tống định cho Cố Đình làm Tổng giám đốc một là vì cảm ơn, hai là ông ta có chút tính toán riêng.