Còn rượu vang thì chắc ít ai ở đây từng tiếp xúc, vì thế họ chỉ gọi thêm hai chai.
“Này bạn học cũ, đừng nói cậu định chuốc say tôi đấy nhá? Có ý đồ gì hả?”, Trần Thanh Sương nói đùa.
“Thế cậu đừng uống”, Tôn Hàn cười đáp.
“Con người cậu chẳng có tí tế bào hài hước nào cả, sao không nói thêm vài câu nữa, thôi uống đi!”, Trần Thanh Sương uống một hơi cạn cốc bia.
Đương nhiên Tôn Hàn cũng uống cạn.
“Giờ đến tôi mời cậu chứ nhỉ?”
Nào ngờ, Trần Thanh Sương lại mời ngược lại Tôn Hàn.
Cứ thế, hai người đã uống được ba tuần bia.
Cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy mở từ phía ngoài.
Một người thanh niên mặc vest đi giày da bước vào, trong tay còn cầm một bức thư pháp.
Trông thấy người đó, Lí Tình lập tức đứng dậy rồi chủ động khoác lấy tay anh ta, sau đó giới thiệu với mọi người: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Cổ Ngọc Phong, bạn trai của tôi”.
“Chào các bạn, chào thầy Tần”, Cổ Thanh Phong nho nhã chào hỏi.
Thoạt nhìn, Cổ Ngọc Phong rõ ràng không phải người bình thường, chắc hẳn gia thế không đơn giản, có lẽ là cậu ấm nhà giàu nào đó.
Các bạn học đều nhiệt tình chào hỏi, riêng các bạn nữ thì hết lời ngưỡng mộ, sau đó than số phận hẩm hiu, không tìm được một người bạn trai vừa đẹp trai vừa giàu có thế này.
“Thầy Tần, lẽ ra em không đến muộn thế này đâu ạ. Tại Tình Tình bảo thầy thích thư pháp của thầy thư pháp Ngô Nguy nên em mới nhờ các mối quan hệ trên tỉnh mua hộ một bức ạ”.
“Đây là bức thư pháp mà thầy Ngô Nguy thích nhất, mong thầy không chê ạ”.
Mọi người đều ồ lên.
Ngô Nguy là thầy dạy học ở thời Dân Quốc, đồng thời cũng là một thầy thư pháp. Dù tác phẩm của ông không được coi là quá chân quý, nhưng mỗi bức cũng có giá hàng mấy trăm nghìn.
Bạn trai của Lí Tình chịu chi thật, quá hào phóng luôn.
“Nếu thật lòng muốn tặng thì tặng riêng đi, mắc gì khoa trương thế này? Đúng là làm màu!”, Trần Thanh Sương bĩu mỗi, nhưng vẫn khá kinh ngạc về món quà này.
Tôn Hàn suy nghĩ một lát rồi bắt đầu đoán, rốt cuộc Ngô Nguy có bao nhiêu tác phẩm yêu thích nhất đây?
“Sao thế, đừng nói là cậu nghen tị đấy nhé! Người ta giàu có nhiều tiền, so sánh mà làm gì”.
Trần Thanh Sương thấy Tôn Hàn có vẻ mặt là lạ, chỉ nghĩ anh đang nghen tị nên cố ý nói vậy để anh thức thời hơn.
“Ngọc Phong, anh mở ra cho thầy xem đi!”, lúc này, Lí Tình đã huých tay vào người Cổ Ngọc Phong.
“À, ừ”.
Không biết vô tình hay cố ý, nhưng bức thư pháp mà Cổ Ngọc Phong mang tới vẫn chưa được gói bọc gì nên anh ta mở ra luôn.
‘Vi Nhân Sư Giả, Tiên Chính Kỷ Thân’
Tám con chữ được viết bằng phút pháp rắn rỏi.
Tôn Hàn lặng người đi.
Mẹ kiếp, sao lại giống hệt bức thư pháp mà anh định tặng thầy giáo thế này!