Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

Khuôn mặt của Kim Thất Lạc và Kim Hạo đều giật giật.  

 

Bọn họ đều muốn thúc đẩy một cuộc hôn sự, anh lại gọi thẳng “cháu nhà” như vậy, họ biết mở lời thế nào đây.  

 

“Gọi ‘cháu nhà’ gì chứ, nói ra ông Phó cũng là hậu bối của tôi, cậu gọi con bé là ‘em’ mới phải”, Kim Thất Lạc sửa lại.  

 

Thật vậy, tuy Phó Văn Húc từng là chủ của Thiên Cửu môn, nhưng vẫn là hậu bối của các nguyên lão thế hệ trước.  

 

Trước khi Phó Văn Húc vào tù, Kim Thất Lạc không có danh tiếng gì mấy, thành tựu ở Tây Nam cũng là chuyện sau này. Nhưng về mặt bối phận, ông cụ vẫn là trưởng bối của Phó Văn Húc, là một trong số ít người thuộc thế hệ trước của nội bộ Thiên Cửu môn.  

 

“Điềm Nhi, mau đứng dậy chào cậu Tôn!”  

 

Nghe Kim Thất Lạc gọi tên mình, Kim Điềm Nhi duyên dáng đứng dậy, có phần rụt rè, “Chào cậu Tôn, em là Điềm Nhi”.  

 

Thật ra lúc nhìn tuổi tác và cách ăn mặc của những người có mặt ở đây, Tôn Hàn đã đoán ra Kim Điềm Nhi là ai từ lâu rồi. Chẳng qua anh cần được giới thiệu trước, nếu hỏi trực tiếp sẽ hơi thất lễ.  

 

Anh khẽ gật đầu, vừa tặng quà vừa khen ngợi, “Quả là một cô gái trẻ trung, đáng yêu và hoạt bát. Món quà này cũng không phải hoành tráng gì, xem thử có thích không nhé”.  

 

Kim Điềm Nhi chưa nhận vội mà nhìn Kim Thất Lạc.  

 

Nhận hay không nhận, phải xem ý kiến của ông nội thế nào.  

 

“Đó là tấm lòng của cậu Tôn, cháu cứ nhận đi”.  

 

Nhận được cái gật đầu Kim Thất Lạc , Kim Điềm Nhi mới cẩn trọng nhận quà, cũng không để lộ vẻ mặt thích hay không thích, chỉ đáp, “Cảm ơn cậu Tôn!”  

 

Tôn Hàn khẽ gật đầu. Con gái của nhà hào môn quả nhiên khác hẳn, đứng trước miếng ngọc có giá trị hàng chục triệu mà vẫn không hề để lộ vẻ yêu thích chút nào.  

 

Kim Điềm Nhi mới hai mươi tuổi, nhưng có tri thức và rất hiểu biết lễ nghĩa.  

 

“Chúng ta không khách sáo nữa nhé, mời cậu ngồi xuống dùng cơm”, Kim Thất Lạc giơ tay mời Tôn Hàn ngồi xuống vị trí bên cạnh mình, là vị trí chủ trì.  

 

Nhưng Tôn Hàn không đồng ý, mà đáp rằng, “Được rồi, chủ tịch Kim, lần này tôi chỉ đến chào hỏi ông thôi, không tham gia bữa tiệc của gia đình đâu. Nếu chủ tịch Kim có thời gian thì cho tôi một cái hẹn nhé, chúng ta sẽ cùng thảo luận về sự phát triển của tập đoàn Cửu Thành”.  

 

Nghe như anh chỉ buột miệng nói ra, nhưng thực tế là một câu rất lấp lửng ẩn ý.  

 

Bất kỳ người nào cũng có thể gọi Kim Thất Lạc là chủ tịch Kim, riêng Tôn Hàn gọi như vậy lại mang cảm giác chế giễu.  

 

Kể từ khi Phó Văn Húc quyết định ai là người kế nhiệm, chủ tịch thực sự của tập đoàn Cửu Thành đã không còn là ông cụ nữa.  

 

Mà là người đang đứng trước mặt ông cụ.  

 

Còn nói gì mà thảo luận về sự phát triển của tập đoàn Cửu Thành, rõ ràng là vấn đề quyền sở hữu.  

 

Tôn Hàn sẽ không từ bỏ việc quản lý tập đoàn Cửu Thành.  

 

Chuyện này có nghĩa là, buộc phải có mâu thuẫn tồn tại giữa Kim Thất Lạc và Tôn Hàn.  

 

Khuôn mặt Kim Thất Lạc thoáng co giật. Ông cụ nặn ra một nụ cười gượng gạo, giọng thích thú, “Được, khi có thời gian rảnh, tôi nhất định sẽ hẹn cậu một buổi để… nghiêm túc thảo luận”.  

 

“Vậy tôi không quấy rầy nữa nhé, tạm biệt!”  



Tôn Hàn cười cười rồi xoay người rời đi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK