Bất kể là Giang Lệ hay Tôn Hàn và Trần Cửu thì đều trông rất nhếch nhác và mệt nhọc.
Lúc này, gần như cả ba đã đạt đến giới hạn của mình rồi.
Trận đấu cũng chuẩn bị kết thúc.
Giang Lệ hơi khom lưng xuống đề phòng hai người kia, mồ hôi chảy dòng dòng trên mặt ông ta xuống, lồng ngực thì nhấp nhô vì thở dốc.
Cánh tay phải của ông ta buông thõng như chỉ gắn trên người.
Mới ban nãy, nhờ Tôn Hàn che chắn, Trần Cửu đã đấm mạnh một cú vào cánh tay phải của Giang Lệ.
Cũng may đó là Giang Lệ, chứ nếu là người khác thì chắc đã bị gãy tay rồi.
Nhưng cơ bản thì cánh tay phải của Giang Lệ không thể dùng đến được nữa.
Trần Cửu cũng chẳng sướng hơn là bao, hắn giơ một tay lên ôm bụng, mặt mày tím tái.
Hắn bị Giang Lệ đạp cho một phát vào bụng, may mà số đỏ, chứ không chắc đã mất mạng rồi.
Còn Tôn Hàn thì chắc là người đang ổn nhất, lồng ngực phía bên trái của anh hơi lõm xuống, do bị đánh gãy mấy cái xương.
Dù trận này ai thắng ai thua thì cũng đều bị thương nặng cả.
“Chắc cậu ta không đánh được nữa đâu nhỉ?” Giang Lệ nhìn Trần Cửu rồi nói.
Trần Cửu khó khăn đáp lời: “Đã chết đâu, vẫn đánh tốt!”
“Đồ điên!”
Sau khi mắng một câu, Giang Lệ nhìn sang Tôn Hàn: “Nếu chúng ta đánh tiếp thì cậu đoán sẽ có kết quả thế nào?”
Tôn Hàn hít thở nặng nề đáp: “Ông sẽ bị tàn phế, còn chúng tôi thì chết”.
Anh nói câu này không phải coi thường bản thân hay nói đùa.
Mà Giang Lệ thật sự mạnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Đáng lý ra, anh và Trần Cửu hợp sức lại thì dù Giang Lệ có mạnh đến mấy cũng phải ở thế hạ phong mới đúng.
Sự thật thì cũng gần như là vậy.
Nhưng vấn đề là nếu liều mạng đánh nhau tiếp thì chắc Trần Cửu không trụ được nữa.
Một khi Trần Cửu ngã xuống thì chỉ còn một mình Tôn Hàn đấu với Giang Lệ.
Chắc anh sẽ chết, nhưng khả năng cao Giang Lệ sẽ bị tàn phế và không bao giờ khoẻ lại được nữa.
Cả hai bên cùng thiệt hại!
Giang Lệ hỏi như vậy chứng tỏ đã lường trước được kết cục này, ông ta cố ý nói vậy để tạo sức ép cho Tôn Hàn.