Sợ vụt mất tiền sính lễ, Dương Dung không nghĩ gì nhiều, lập tức gọi cho Tôn Hàn đến xin lỗi Hoàng Tài.
Ai bảo Tôn Hàn chọc giận Hoàng Tài làm gì?
Dù anh có bị đánh thừa sống thiếu chết thì cũng chẳng trách được ai.
Nhưng điện thoại lại truyền đến âm báo tắt máy.
Tôn Hàn tắt máy rồi.
“Hay lắm, một tên tù tội cưỡng bức mà dám ra tay với ông đây. Chắc quen được vài tên trong tù xong tưởng mình giỏi lắm đây mà”.
“Nếu biết là ai rồi thì dễ xử thôi, hôm nay xong việc, dù có phải đào ba tấc đất, ông đây cũng phải moi nó lên”.
Hoàng Tài chẳng nể nang chút nào, dẫu biết đó là anh vợ của mình.
“Hoàng Tài, thế tiền sính lễ…”, Dương Dung không quan tâm Hoàng Tài định làm gì với Tôn Hàn, bà ta chỉ lo tới một triệu tiền cưới thôi.
Từ Tiểu Bân cũng hơi lo lắng, sợ sính lễ bị ảnh hưởng.
“Đủ một triệu, không thiếu một xu”, Hoàng Tài lạnh giọng đáp.
Nghe vậy, Dương Dung và Từ Tiểu Bân mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn trong mắt Từ Hạ chỉ còn sự tuyệt vọng.
Tuyệt vọng vì sự bạc bẽo của mẹ và anh trai mình, đồng thời cô ấy cũng lo không biết Hoàng Tài sẽ làm gì với Tôn Hàn.
“Anh không được làm gì anh cả, nếu không tôi không cưới nữa”.
Cuống quá nên Từ Hạ không nghĩ gì nhiều, lập tức nói.
Chát!
Hoàng Tài đã giáng một bạt tai lên mặt Từ Hạ sau đó trầm giọng nói: “Hừ, cô bảo không cưới là không cưới nữa chắc! Cô coi Hoàng Tài tôi là gì hả?”
“Tôi nói cho cô biết, nếu không phải cần cô ra mặt cùng tôi trong hôn lễ thì tôi đã tát chết cô rồi”.
“Làm vợ của tôi rồi thì hiểu chuyện lên đi”.
Dương Dung và Từ Tiểu Bân nghẹn họng, không ngờ tính cách của Hoàng Tài lại nóng nảy như vậy.
Nhưng hai mẹ con họ lại chọn cách im lặng, ngầm chấp nhận thái độ của Hoàng Tài với Từ Hạ.
Con gái đi lấy chồng như bát nước đổ đi, kệ thôi.
Hơn nữa, họ thì làm gì được Hoàng Tài chứ?
Ting ting!
Đột nhiên điện thoại của Hoàng Tài đổ chuông.
Sau khi cầm máy lên, vẻ tức giận trên mặt ông ta đã biến mất, thay vào đó là nụ cười vui vẻ.
“Alo, anh La”.
La Thông ở đầu dây bên kia lạnh lùng nói: “Chuẩn bị đi, hôm nay sẽ có một nhân vật lớn tới dự hôn lễ của hai vợ chồng đấy”.
“Nhân vật lớn? Ai thế ạ?”