Chương 12: Không có tiền sẽ rất đau đầu đấy
Lý Tông Đạo là tên của tổng giám đốc trước đó.
Nghe thấy lời nói của Tôn Hàn, tất cả nhân viên quay ra nhìn nhau.
Chẳng lẽ tổng giám đốc mới nhậm chức của chi nhánh này không phải Vương Bách Xuyên mà là chàng thanh niên trước mắt họ?
Ánh mắt của Tôn Hàn hướng tới mấy người đàn ông đang kiềm giữ Liễu Y Y, bị ánh mắt như chim ưng này nhắm tới, lại nhớ tới hai cái bạt tai mà Vương Bách Xuyên phải nhận, đám người kia khiếp hãi, lập tức buông Liễu Y Y ra.
“Mày, tổng giám đốc á? Thằng nhãi này đầu óc có vấn đề à, mày biết phải là nhân tài cỡ nào mới đủ tư cách ngồi vào vị trí tổng giám đốc chi nhánh của công ty thời trang Sâm Uy không? Cỡ như mày, lông đã mọc hết chưa?”
Vương Bách Xuyên không bao giờ tin rằng chàng thanh niên từ đâu trồi ra này “nẫng” mất vị trí tổng giám đốc thuộc về hắn ta.
Tôn Hàn không thừa hơi nói nhảm, lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “A lô, tôi là Tôn Hàn, trong công ty có người không tin tôi là tổng giám đốc mới, làm phiền ông giải thích đôi câu!”
Tôn Hàn nhanh chóng đưa điện thoại cho Vương Bách Xuyên.
Vương Bách Xuyên bán tín bán nghi cầm lấy điện thoại, nghe được giọng nói truyền ra, sắc mặt càng lúc càng khó coi, sau cùng biến thành tái nhợt.
Sau khi cúp máy, hắn ta đập mạnh chiếc điện thoại vào tay Tôn Hàn, nhanh chóng chạy về phía phòng họp.
Cả công ty bỗng chốc nổ tung.
Nhìn bộ dạng của Vương Bách Xuyên kìa, lẽ nào vị trí tổng giám đốc mà hắn ta cầm chắc mười mươi thực sự bị người này “nhảy dù” xuống cướp mất?
Tất cả mọi người bàn tán xôn xao.
Tôn Hàn không để tâm tới điều này, quay người sang Liễu Y Y đang nhìn anh chằm chằm, giọng nói lãnh đạm: “Tới phòng làm việc của tôi!”
...
Bên trong phòng họp.
Vương Bách Xuyên tức đến mức đi qua đi lại: “Tổng giám đốc Lý, chúng ta đã giao kèo trước rồi, anh thăng tiến lên tổng bộ, tôi chính là tổng giám đốc chi nhánh! Bây giờ cả công ty đều biết tôi sắp thăng chức lên làm tổng giám đốc, đúng lúc này anh bỗng nuốt lời, anh định để người trong công ty nghĩ gì về tôi?”
Lý Tông Đạo khoảng chừng năm mươi tuổi, biểu cảm trông khá bất lực: “Tôi có cách gì được chứ, đây là mệnh lệnh do tổng giám đốc đích thân đưa ra”.
“Bách Xuyên, tên Tôn Hàn này là cậu ấm từ bên trên xuống đây để đánh bóng tên tuổi, không ở lại lâu đâu, cậu cố chịu đựng đi!”
“Chịu? Được thôi, anh trả hết đống đồ mà tôi “cúng” cho anh hằng năm đây, tôi sẽ cắn răng chịu đựng!”, Vương Bách Xuyên đã mất hết lý trí, câu gì cũng dám nói.
Nếu không thể đuổi được tên Tôn Hàn kia đi, không trả được mối thù này, hắn ta không còn mặt mũi nào ở công ty nữa!
Lý Tông Đạo cũng giận tím mặt, quát ầm lên: “Vương Bách Xuyên, cậu hồ đồ rồi phải không? Bao nhiêu năm qua, nếu không có tôi che chở, cậu có thể thăng quan tiến chức nhanh như thế chắc? Nếu không có tôi, chỉ với những chuyện đời tư ê chề kia, cậu đã bị đuổi cổ từ lâu rồi!”
“Hờ hờ, bây giờ tôi sắp đi rồi, cậu định trở mặt chứ gì?”
Vương Bách Xuyên chẳng buồn kiêng dè gì nữa: “Tôi không cần biết, nếu anh không thể giúp tôi ngồi lên vị trí tổng giám đốc thì anh cũng đừng hòng thăng chức! Tôi sẽ báo cáo việc anh nhận hối lộ trong những năm qua lên tổng bộ của công ty!”
“Cùng lắm thì tôi không làm ở đây nữa, còn anh sẽ phải ngồi tù đấy!”
Lý Tông Đạo: “...”
Ông ta tuyệt nhiên không nghĩ rằng Vương Bách Xuyên có thể nói ra mấy câu này, đúng là cái thứ vô ơn, uổng công ông ta chăm bẵm bao năm nay.
Nhưng ông ta cũng không dám đặt cược, một khi Vương Bách Xuyên bóc trần ông ta, chắc chắn không thoát được cảnh bóc lịch rồi.
Giọng điệu của Lý Tông Đạo đành hòa hoãn hơn, an ủi cơn giận của Vương Bách Xuyên: “Bách Xuyên, vị trí tổng giám đốc không phải trò đùa của con trẻ. Cho dù Tôn Hàn này có chống lưng to cũng chưa chắc đã ngồi vững được. Hay là, chúng ta tính thử xem?”
“Tính thế nào?”, Vương Bách Xuyên nới lỏng cà vạt trên cổ.
Bị nắm thóp nên dù có căm hận Vương Bách Xuyên tới cỡ nào thì Lý Tông Đạo vẫn phải giúp hắn ta nghĩ cách, bèn nói: “KPI!”
“Thay đổi vị trí tổng giám đốc của chi nhánh không phải chuyện nhỏ, cho dù đã thăng chức, tôi vẫn điều khiển chi nhánh Giang Châu từ xa trong một thời gian”.
“Bây giờ vụ mùa thu đã qua được một nửa, thành phố Giang Châu vẫn còn KPI khoảng năm mươi triệu chưa hoàn thành. Chỉ cần cậu đạt được trên bốn mươi triệu, khi cân nhắc đôi bên, tôi có thể nói đôi câu với tổng công ty, đổi cho tên Tôn Hàn này xuống”.
“Tôn Hàn từ bên ngoài nhảy vào, không có bất kỳ quan hệ gì. Ekip kinh doanh trong công ty toàn là người của cậu, không đến mức chỉ có tí việc này mà cậu không làm được chứ?”
“Chuyện này...”
Vương Bách Xuyên nghiền ngẫm trong chốc lát rồi giở giọng nham hiểm: “Thế được rồi, tôi sẽ cho nó một “khởi đầu thuận lợi”. Tôi có thể đánh tiếng với giám đốc thu mua bên bách hóa thời trang Near, để họ hủy đơn hàng trị giá mười triệu tệ với công ty ta!”
“Vừa mới nhậm chức đã gặp cảnh khách hàng cũ hủy đơn, tôi muốn xem thử tên Tôn Hàn này ăn nói thế nào với người trong công ty!”
“Ngoài ra, tôi bị ốm, cần phải xin nghỉ ngơi vài ngày!”
Chỉ cần hắn ta không ở công ty, công ty xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến hắn ta. Tất cả thất trách sẽ do tên Tôn Hàn kia gánh vác.
“Cũng được”.
Vương Bách Xuyên hầm hừ: “Không đuổi được thằng Tôn Hàn và con nhỏ ti tiện Liễu Y Y kia ra khỏi công ty, ông đây không mang họ Vương nữa!”
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Tôn Hàn rót một cốc nước lọc từ máy lọc nước đặt lên bàn rồi mới ngồi xuống ghế, nhìn Liễu Y Y.
“Thực ra tôi đã đến công ty từ lâu rồi, chỉ là đến cuối cùng với xuất hiện”.
Liễu Y Y căm phẫn nói: “Thế nên thư mời tuyển dụng của tôi là do anh gửi đi, vì cố ý để tôi tới công ty mà hôm nay anh được thăng chức làm tổng giám đốc, làm trò cười cho mọi người!”
“Chúc mừng anh, anh đã thành công giẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi thêm lần nữa!”
Đến lúc này rồi, làm sao Liễu Y Y còn chưa hiểu rõ thư mời tuyển dụng của cô từ đâu mà có?
Tôn Hàn thoáng cụp mắt, vừa cười khổ vừa lắc đầu: “Sở dĩ tôi chậm trễ không chịu xuất hiện là vì muốn cô nhìn thấy được diện mạo tàn khốc nhưng thực tế nhất của xã hội này”.
“Cô cảm thấy bán cá rất khổ cực, nhưng xã hội ở tầng lớp trên còn khổ cực hơn!”
“Liễu Y Y, thư mời tuyển dụng của cô do tôi gửi đi, nhưng nguyên nhân không phức tạp như cô nghĩ. Tôi chỉ muốn bù đắp cho cô thôi”.
Bù đắp?
Liễu Y Y bật cười chế nhạo, chính tay người đàn ông này hủy hoại cô, bây giờ lại nói là muốn bù đắp?
Cô cười mỉa: “Tôn Hàn, có phải anh cảm thấy cứ có tiền thì muốn sao cũng được không?”
“Không có tiền sẽ rất đau đầu đấy, ví dụ như tình trạng của cô hiện giờ”.
Lời nói của Tôn Hàn lại một lần nữa giống như mũi dao nhọn đâm thẳng vào nội tâm Liễu Y Y.
“Tôi không cần anh bù đắp, Tôn Hàn, cảm phiền anh đừng đến tìm tôi nữa!”
Liễu Y Y tức giận quay đi, muốn chạy trốn khỏi công ty này.
Cho dù bộ âu phục mặc trên người Tôn Hàn chính là bộ đồ của tối hôm qua, cho dù Liễu Y Y biết tối hôm qua người đối phó với Trương Bát Bì là Tôn Hàn.
Nhưng những thứ này chưa đủ để bù đắp một phần vạn tổn thương mà Tôn Hàn gây ra cho cô!
Cô thảm hại tới mức độ như ngày hôm nay toàn là công lao của Tôn Hàn hết!
“Hôm qua tôi có thể coi như cô tức giận lỡ lời, nhưng bây giờ tốt nhất cô hãy nghĩ cho rõ ràng. Bước ra khỏi cánh cửa này cũng dễ thôi, nhưng cả đời này cô chỉ có thể sống ở chợ”.
“Vả lại, bệnh suy tim của mẹ cô sẽ không có ai chữa trị nữa. Nếu may mắn có lẽ sẽ trụ được qua năm nay, nếu kém may mắn hơn có lẽ chỉ hôm nay hoặc ngày mai là mất mạng”.
“Ngoài ra, trong tay tôi còn có một tờ giấy vay nợ với lãi suất cao, cô không muốn lấy à?”
Sau lưng Liễu Y Y vang lên giọng nói lãnh đạm của Tôn Hàn khiến hai chân cô như bị đổ chì, không thể nào cất bước được nữa.
Liễu Y Y dừng bước, bi phẫn quay người lại, giận dữ hỏi: “Thế anh nói xem, anh định bù đắp cho tôi thế nào?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK