Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không phô bày sự giàu sang của mình ra cho Hàn Thế Văn thấy thì sao người ta tin đầu tư vào nguyên thạch có thể kiếm được tiền đây?

 

Bộ đồ hàng hiệu mà Từ Tiểu Bân mặc trên người là đi vay nặng lãi để mua, còn chiếc A8 mới tinh này thì cậu ta đi thuê.

 

Phen này lên tỉnh, Từ Tiểu Bân quyết được ăn cả ngã về không.

 

Nếu không lấy được mười triệu đã đầu tư về thì Từ Tiểu Bân cứ xác định là chết mất xác, không có đường lùi.

 

Sau khi về khách sạn rồi đi lên thang máy.

 

Tôn Hàn không thể nhịn được nữa, đành nói ra điều nghi vấn trong đầu: “Tiểu Bân, đừng nói là em đang làm việc cho chủ của cái trò đầu tư nguyên thạch đấy nhé?”

 

Từ Tiểu Bân uống không ít rượu nên đã ngà say, song vẫn chưa mất hết lý trí đến mức hỏi gì khai nấy.

 

Cậu ta cười khà khà rồi đáp: “Anh, anh nói linh tinh gì thế? Sao em lại làm việc cho họ được?”

 

“Không làm thì tốt, anh chỉ sợ em giúp họ lừa gạt người khác. Chuyện này mà bị quy là lừa đảo thì sẽ phải ngồi tù đấy”.

 

Tinh!

 

Cửa thang máy đã mở.

 

Tôn Hàn đi ra trước rồi nói: “Đi nghỉ sớm đi”.

 

Rất nhanh, thang máy đã đóng lại.

 

Còn hai tầng nữa mới đến phòng của Từ Tiểu Bân.

 

Lúc này, Từ Tiểu Bân đã bị doạ sợ đến mức tỉnh cả rượu, toàn thân lạnh toát.

 

Cậu ta bị câu nói của Tôn Hàn doạ cho sợ mất mật rồi.

 

“Chuyện này mà bị quy là lừa đảo thì sẽ phải ngồi tù đấy!”

 

Từ Tiểu Bân lảo đảo đi về phòng mình, một phút sau bên ngoài đã vang lên tiếng gọi của Dương Dung: “Tiểu Bân, sao giờ mới về? Mở cửa cho mẹ”.

 

Từ Tiểu Bân ra mở cửa với tâm trạng thấp thỏm.

 

“Sao thế? Vừa ra ngoài về đã trông như người mất hồn thế này? Chắc Tôn Hàn không đồng ý đầu tư vào nguyên thạch hả?”, Dương Dung quan tâm hỏi.

 

Trước khi đi, Từ Tiểu Bân đã nói với bà ta là định rủ Tôn Hàn đầu tư nguyên thạch, chỉ cần Tôn Hàn đầu tư vào mười triệu thì cậu ta sẽ trả hết nợ vay nặng lãi.

 

Dù công ty của Tôn Hàn đang kẹt vốn nên chắc anh khó mà có tiền đầu tư được.

 

Nhưng nếu biết sẽ kiếm được một khoản tiền lớn thì kiểu gì anh cũng phải nghĩ cách.

 

Hai mẹ con họ đã nghĩ như vậy.

 

Dương Dung cũng không phản đối, nếu Tiểu Bân không trả được khoản nợ hơn một triệu kia thì khéo còn mất mạng ý chứ.

 

Còn Tôn Hàn đầu tư mười triệu vào thứ kia sẽ có kết cục ra sao thì bà ta không quan tâm.

 

“Tôn Hàn không đầu tư, nhưng con tìm được người khác rồi! Mẹ, không, không sao đâu”, mắt Từ Tiểu Bân loé lên tia cương quyết.

 

Lừa Diệp Tô và chồng sắp cưới của cô ta đầu tư có thể sẽ bị ngồi tù, nhưng nếu cậu ta không làm vậy thì bên cho vay nặng lãi sẽ ép cậu ta tới đường cùng mất.

 

Đành phải đánh cược môt phen thôi!

 

Xẩm tối, Tôn Hàn tắm xong bèn lấy điện thoại gọi cho Liễu Y Y.  

 

Sau khi đến tỉnh lỵ, vì bận rộn chuyện nội bộ của Thiên Cửu môn nên Tôn Hàn vẫn chưa gọi cho Liễu Y Y, hơn nữa lần nào nói chuyện điện thoại cũng chỉ được đôi ba câu đã phải cúp máy.  



“Bố, bố ơi!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK