Nhưng thực sự Lâm Ảnh cũng không nghĩ đến việc lừa Tôn Hàn ngay từ đầu.
Chỉ là sau khi biết Tôn Hàn đã có vợ, Lâm Ảnh cảm thấy anh chẳng khác gì những người khách mà cô đã gặp.
Dù gì Tôn Hàn cũng sẽ bị người khác chặt chém, thế thì cô góp chút phần cũng có sao?
Dù gì cũng không phải hạng tốt đẹp gì.
Nghe xong, Tôn Hàn cảm thấy rất buồn cười.
“Ha ha ha, vậy cậu nghĩ trăm phương ngàn kế lừa tiền của tôi mà cuối cùng người có lỗi lại là tôi sao?”
"Tôi không có ý đó, dù gì cũng là tôi làm sai, tôi nhận! Không phải cậu muốn ngủ với tôi hay sao, vậy tôi thỏa mãn cậu là được chứ gì! Chúng ta cũng đừng lòng vòng mất thời gian, tìm một khách sạn rồi thuê phòng đi, giải quyết càng nhanh càng tốt!"
"Từ mai trở đi, chúng ta là hai người xa lạ!"
Mặt Lâm Ảnh không cảm xúc, nói thẳng luôn vấn đề.
Lúc này, đột nhiên Tôn Hàn không cười nữa mà hơi nghiêm mặt lại, nói: "Thực ra không cần Tiểu Chu nhắc nhở thì tôi cũng biết cậu muốn lừa tôi, chẳng qua là tôi không muốn tính toán mà thôi".
"Nói trắng ra, tối nay cậu và mấy người bạn của cậu có uống đến bất tỉnh nhân sự thì cũng chẳng tiêu tốn nổi bao nhiêu tiền của tôi".
"Lâm Ảnh, nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về, rồi chúng ta ai đi đường nấy".
Dứt lời, Tôn Hàn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm nói: "Tối nay rất vui!"
Lâm Ảnh: "..."
Bị người ta lừa tiền mà vẫn vui được sao?
Não úng nước hay sao?
"Thực sự cậu không cần tôi phải ngủ với cậu sao?"
Lâm Ảnh nghi ngờ hỏi lại.
"Cậu cho rằng cậu rất xinh đẹp, tất cả mọi đàn ông trên đời đều muốn ngủ với cậu sao?"
Tôn Hàn tỏ vẻ khinh thường.
"Cậu không ân hận là được rồi".
"Nhà tôi ở gần khu Đông Tam, đi bộ tới đó phải bốn mươi phút..."
"Dẫn đường".
Sau đó, hai người họ đi về phía nhà của Lâm Ảnh.
Tảng đá trong lòng đã được bỏ xuống, Lâm Ảnh cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô cũng bắt đầu đánh giá Tôn Hàn kỹ hơn.