Liễu Thị Long nhìn con trai mình rồi từ tốn nói, “Bố cũng không có gì đáng ngại nữa, con bận gì thì cứ đi đi”.
“Bố nói gì lạ thế, trước đây con bận rộn suốt nên không có thời gian chăm sóc bố. Lần này con sẽ ở đây cùng bố đến khi bố xuất viện!”, Liễu Nam Quân nói.
Nghe Liễu Nam Quân nói vậy, Liễu Thị Long cảm thấy rất ấm áp. Tuy con trai của Liễu Thị Long không quá giỏi giang nhưng rất hiếu thảo.
Đám hậu bối ở Thượng Kinh, kẻ nào kẻ nấy cũng đam mê quyền lực, ở nhà thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Ít ra, con trai của Liễu Thị Long cứ cách vài hôm sẽ đến trò chuyện với ông cụ một lần.
Nhất là vào mấy hôm Liễu Thị Long bệnh nặng, Liễu Nam Quân đã tạm gác mọi chuyện trong nhà để chuyên tâm chăm sóc ông cụ.
“Bố à, Tôn Hàn đã nói gì với bố thế?”, Liễu Nam Quân đột nhiên cất tiếng hỏi.
Tôn Hàn?
Liễu Thị Long ngẫm nghĩ, đoạn nhìn Liễu Nam Quân với ánh mắt đầy ẩn ý, “Con cảm thấy cậu ta là người thế nào?”
Chuyện này…
Liễu Nam Quân cũng đành chịu.
Bây giờ ông ta mới nhận ra, kẻ ngoại lai Tôn Hàn kia lại có thể gây khó khăn cho bố con họ như vậy.
Rốt cuộc Tôn Hàn là người thế nào, hai bố con họ đều không nhìn thấu.
Một người trẻ tuổi mà lại có lắm mưu mô như vậy, đúng là rất đáng kiêu ngạo.
“Điều tra lai lịch của Tôn Hàn, tập trung điều tra ở phương Bắc”.
Miệng Tôn Hàn giữ kín như bưng, chẳng chịu tiết lộ gì cả, thế thì họ đành điều tra thôi.
Trước khi điều tra được lai lịch của Tôn Hàn, mọi suy đoán đều vô ích.
“Bố à, hay là nhờ Tôn Hàn khám bệnh cho chú Tôn…”
Liễu Nam Quân vừa lên tiếng đã lập tức ngậm miệng lại.
An nguy của Tôn Vượng Thịnh không phải là trò đùa.
Thậm chí có thể nói rằng, tính mạng của Tôn Vượng Thịnh còn đáng giá gấp mười lần Liễu Thị Long, không thể khinh suất.
Nhưng Liễu Thị Long lại không quá kiêng kỵ, “Bố có ý này, nhưng phải xem lại. Có điều Tôn Hàn cũng họ Tôn, có khi nào năm trăm năm trước thuộc cùng một gia tộc với Tôn Vượng Thịnh không?”
“Nếu là cùng một gia tộc thật thì cũng không cần năm trăm năm!”
…
Phía bên kia.
Vẫn là Liễu Phương Phương đưa Tôn Hàn về nhà.
“Tình trạng của ông nội tôi thế nào rồi?”, ngồi trên xe, Liễu Phương Phương quan tâm hỏi.