Chẳng biết tên ngốc này chịu chia bao nhiêu tiền vì Bạch Cần nhỉ?
Chuyện mua một trang viên trị giá hơn một trăm triệu cho Bạch Cần là không thể nào!
Sau khi lấy hoá đơn và vé vào cửa buổi đấu giá, Tôn Hàn đưa Bạch Cần rời khỏi trang viên, ngồi vào chiếc ô tô 7 Series.
“Anh thật sự đi nộp tiền cọc à? Tận một triệu đấy, sao anh lại có nhiều tiền đến vậy?!”
Ngồi trong xe, Bạch Cần chỉ cảm thấy mọi chuyện như một giấc mơ.
Cô ấy từng nghĩ, dù Tôn Hàn có tiền đi nữa thì cũng chẳng được bao nhiêu.
Ai mà ngờ, anh lại dễ dàng bỏ ra một triệu để nộp tiền đặt cọc như thế chứ.
Dường như, hiểu biết của cô ấy về Tôn Hàn vẫn còn quá ít.
“Đặt cọc thôi mà, tôi vẫn có đủ tiền. Năm ngày nữa chúng ta sẽ tham gia buổi đấu giá, nếu không đấu giá sản phẩm thành công thì số tiền này sẽ được hoàn cho chúng ta, sợ cái gì chứ”, Tôn Hàn vừa nói vừa cười nhẹ, “Tôi ấy à, chỉ muốn đưa cô đi xem thôi, xem nhà cô rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai, cũng giúp cô bớt lo âu”.
Thời gian diễn ra buổi đấu giá đã được viết rõ trên vé vào cửa!
Ngay lập tức, tâm trạng của Bạch Cần ảm đạm hẳn đi, song vẫn nói, “Cảm ơn anh!”
Giá trị thực tế của trang viên nhà Bạch Cần lên đến hơn một trăm triệu. Cả đời cô ấy, cũng chẳng dám hy vọng sẽ mua lại được.
Cuối cùng, cũng chỉ đành thất vọng thở dài.
Chiếc BMW 7 Series rời khỏi đó.
Tôn Đào bước ra từ trong trang viên với vẻ mặt đầy ngờ vực.
Hình như tên Tôn Hàn này không đơn giản như cô ta nghĩ.
Ở Thượng Kinh này có lắm nhân tài ẩn dật, nhưng tiền bạc không phải mớ rau, người có gia sản một triệu thì nhiều lắm, nhưng không phải ai cũng có thể rút ra một triệu tiền mặt bất cứ lúc nào.
Đó không thể nào là tiền mà Liễu Phương Phương cho Tôn Hàn nhỉ?
Người này, thú vị đấy.
…
Tôn Hàn yên bình trải qua Chủ nhật, và đến công ty vào thứ Hai như mọi khi.
Lúc này, Tôn Hàn đến phòng kinh doanh để thu dọn đồ trước.
Nhác thấy Tôn Hàn xuất hiện, Trương Tiến kích động đến mức nước mắt lưng tròng, vội vã chạy đến kéo tay Tôn Hàn, “Sáng hôm nay chú có bận gì không?”
Tôn Hàn thắc mắc, “Lại có chuyện gì thế?”
Bị hỏi vậy, Trương Tiến cũng ngại ngùng đáp, “Có mấy bản kế hoạch, anh muốn nhờ chú xem xem có phù hợp không! Yên tâm, không làm mất nhiều thời gian của chú đâu”.