Điều này càng chứng thực suy nghĩ của Tôn Hàn, rằng Tôn Vượng Thịnh đã biết thân phận của anh!
Đôi mắt Tôn Hàn đỏ lên, anh không nói gì.
Lúc này Tôn Hàn không thể không thẳng thắn đối mặt vấn đề này.
Ông cụ trước mặt này chính là ông nội của anh!
"Bên ngoài cháu đã phải chịu khổ nhiều, nhưng thấy cháu lớn khôn, ông cũng rất mừng".
Giọng Tôn Vượng Thịnh rất dịu dàng, cũng nói rõ rằng ông ấy biết rõ tất cả mọi thứ.
Sau đó Tôn Vượng Thịnh lau đi nước mắt trên khuôn mặt, cười nói: "Sao hả, cháu có muốn đi theo con đường chính trị không? Nếu cháu muốn thì trong quãng thời gian còn lại của cuộc đời, ông sẽ giúp cháu trải đường. Bảo đảm trong vòng mười năm, thành tựu của cháu sẽ không hề thua kém Tôn Khải Thành.".
Tôn Hàn hít sâu một hơi, chầm chậm lắc đầu: "Tôi không muốn!"
"Theo nghiệp quân nhân thì sao? Nếu tới quân khu Tây Bắc thì chẳng cần ông cháu cũng có thể thuận lợi đi lên!". Tôn Vượng Thịnh cũng không ép mà đổi một con đường khác.
Quân khu Tây Bắc là nơi Tôn Hành Vương đã đạt đến đỉnh cao quyền lực, cho dù Tôn Hành Vương đã chết 26 năm thì bây giờ những nhân vật quyền lực của nơi đó cơ bản đều là những cấp dưới ngày xưa của Tôn Hành Vương.
Nếu Tôn Hàn tới đó với thân phận con trai của Tôn Hành Vương thì chẳng cần phải lo về vấn đề tiền đồ.
Nhưng Tôn Hàn vẫn lắc đầu.
Tôn Vượng Thịnh trầm ngâm một lúc: "Không muốn theo nghiệp chính trị cũng không muốn theo nghiệp quân nhân! Xem ra cháu định cứ sống thế này. Cũng không phải là không thể, nhưng cháu đã suy nghĩ kỹ càng chưa, đời người thực ra rất ngắn ngủi, nếu cháu không làm gì thì cả đời này sẽ trôi đi trong mơ hồ".
Tôn Hàn cười khổ: "Chính vì đời người ngắn ngủi thế nên tôi mới không muốn tranh đoạt, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời đơn giản".
Tôn Vượng Thịnh đã hiểu ý Tôn Hàn, ông ấy cảm thấy rất đáng tiếc.
Sau khi im lặng chốc lát, Tôn Vượng Thịnh nói: "Nếu như thế thì cháu không thể có được tất cả mọi thứ của bố cháu!"
"Có thể cháu không biết, lúc ông cố của cháu, cũng chính là bố của ông qua đời đã nói rằng, chỉ cần con trai của Tôn Hành Vương quay về là sẽ trở thành gia chủ tương lai của nhà họ Tôn, ông cũng phải giao 70% số tài sản của nhà họ Tôn cho cháu!"
"Nhưng nếu cháu không muốn gánh bất cứ trách nhiệm gì thì ông không thể đưa cho cháu những thứ đó!"
Tương lai của nhà họ Tôn không thể giao cho một kẻ tầm thường.
Thực ra nói đến đây, thân phận của Tôn Hàn đã hoàn toàn bị bóc trần.
Nhưng cảnh tượng ông cháu nhận nhau lại chẳng hề có chút cảm động.
Vẻ mặt hai người đều rất bình tĩnh, họ chẳng hề kích động chút nào.