“Dì Y Y ơi, dì không sao chứ ạ?”
Buổi tối, khi bước vào phòng bệnh, Đồng Đồng vừa thấy Liễu Y Y đang nằm trên giường bệnh thì đã oà lên nức nở.
“Dì Y Y không sao mà. Dì vẫn khoẻ đây này, vài ngày nữa thôi là có thể chạy nhảy rồi đấy!”, tuy đang bị thương, Liễu Y Y vẫn lựa lời an ủi Đồng Đồng.
Rồi ngày sau đó, Liễu Y Y đã nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt trách móc, như muốn chất vấn anh sao lại đưa Đồng Đồng đến đây.
“Anh chỉ đơn thuần muốn đưa Đồng Đồng đến gặp em thôi mà!”, Tôn Hàn cười nhẹ.
Nếu Đồng Đồng không phải là con gái của Liễu Y Y, Tôn Hàn sẽ không đưa cô bé đến đây.
Nhưng Đồng Đồng chính là con gái cô!
Song, tình huống bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để hai mẹ con nhận nhau.
Thời điểm nào mới thích hợp, thì trong lòng Tôn Hàn đã lên sẵn kế hoạch từ chiều rồi.
Một kế hoạch chấm dứt tất thảy với gia đình Lâm Mỹ Quyên.
“Tôn Hàn, cậu ra đây với tôi một lát”, đúng lúc này, Tiết Lan vốn đang ngồi trên ghế bỗng lạnh lùng đứng dậy rồi rời khỏi phòng bệnh.
Liễu Y Y biết mẹ mình có thành kiến rất lớn với Tôn Hàn, nên cảm thấy hơi lo lắng.
Nhưng Tôn Hàn vẫn mỉm cười ra hiệu cho Liễu Y Y yên lòng, rồi rời khỏi phòng.
Ở hành lang bệnh viện.
Tiết Lan nhìn Tôn Hàn với vẻ mặt rất phức tạp. Mỗi khi nghĩ đến chuyện Tôn Hàn chính là người đàn ông đã huỷ hoại cuộc đời của con gái mình, bà ấy lại nghiến răng tức giận.
Nhưng Tiết Lan cũng phải thừa nhận rằng, Tôn Hàn mà bà ấy tiếp xúc hoàn toàn khác hẳn tên tội phạm cưỡng bức độc ác trong tưởng tượng của bà ấy.
“Y Y vừa ra khỏi phòng phẫu thuật thì đã hỏi cậu đang ở đâu”, Tiết Lan đột ngột mở lời.
Thoáng ngẩn ra, Tôn Hàn sờ mũi, không biết phải trả lời ra sao.
“Tôi là mẹ của Y Y, có thể nhìn ra Y Y chưa từng quan tâm người đàn ông nào như cách con bé quan tâm cậu. Tôn Hàn, cậu có quan tâm đến Y Y hay không?”
Tôn Hàn chẳng thể nào ngờ rằng, đây lại là những lời mà Tiết Lan muốn nói với anh.
Điều này có nghĩa là, dù không bằng lòng, Tiết Lan vẫn sẽ thử chấp nhận Tôn Hàn.
Suy cho cùng thì Tiết Lan cũng không muốn nhìn thấy Liễu Y Y không vui.
“Cháu có quan tâm!”
Tôn Hàn gần như buột miệng trả lời.
“Vậy cậu định khi nào sẽ cưới con bé?”
Chưa nói ra lời chấn động thì chết vẫn chưa nguôi, Tôn Hàn đã thực sự rất kinh ngạc.
Nếu có thể, lúc này Tôn Hàn nên vui sướng, kích động mới phải.
Nhưng anh lại lặng im.
“Cậu không muốn?”, vầng trán nhăn nheo của Tiết Lan nhíu lại.
Bà ấy không ngờ Tôn Hàn đã làm nhiều chuyện vì Y Y như vậy mà lại không muốn cưới Y Y.