Nếu không nhờ Chu Giang buột miệng nhắc đến, Giang Lệ cũng chẳng nhớ đến người này.
Nhưng nghĩ lại thì đấy cũng chỉ là chuyện ngày xưa, không thể quay lại nữa.
“Con trai của Tôn Hành Vương mà còn sống thì chắc hẳn sẽ thú vị lắm. Nhưng chú nghĩ, liệu vị nhà họ Tôn kia có chấp nhận không?”, Giang Lệ khẽ nói.
Chu Giang nhún vai, cũng gật đầu, “Phải, e là con trai của ông Tôn đã không còn trên đời này từ lâu rồi. Em cũng chỉ buột miệng nhắc vài câu thôi. Quay lại Tôn Hàn đi vậy. Ngày mai là thời hạn ba ngày mà Tôn Hàn cho Kim Thất Lạc”.
“Nếu Kim Thất Lạc cũng bị họ giải quyết thì thể diện của anh sẽ không giữ được nữa đâu!”
Việc hai anh em nhà họ Lưu bị xử lý đã là một cái tát vào mặt Giang Lệ rồi.
Nếu Kim Thất Lạc cũng bị xử lý thì Giang Lệ chẳng biết giấu mặt vào đâu!
Uống cạn rượu vang trong ly, Giang Lệ nói, “Tất cả nhiệm vụ mà tôi giao cho chú và Thanh Hổ là đảm bảo an toàn cho Kim Thất Lạc! Không được phép có bất cứ sai sót gì ở trang viên nhà họ Kim!”
“Nếu em và Thanh Hổ…”
Chu Giang nghĩ xa xăm, đoạn bật cười thích thú, “Nếu có cả em và Thanh Hổ mà Kim Thất Lạc vẫn bị họ xử lý, thì đừng nói là anh, ngay cả em cũng không còn mặt mũi ở lại tỉnh Nam nữa. Đành cun cút quay về Thượng Kinh thôi”.
Không tính những cao thủ ở ẩn, Chu Giang và Thanh Hổ đều là những cao thủ nằm trong top hai mươi của đất nước. Hắn có thể ở vị trí gần top mười, còn Thanh Hổ có thể nằm trong top mười.
Năng lực thế này mà không bảo vệ được một ông già thì đúng là mất mặt.
Bảo hắn tìm một miếng đậu phụ để đập đầu chết cũng không hề quá đáng!
“Ừm, chỉ cần Kim Thất Lạc an toàn, chúng ta sẽ chuẩn bị bước tiếp theo, tiếp tục dồn ép Tôn Hàn, ép buộc cậu ta phải đánh với tôi một trận!”
Tiếp theo cần làm những gì, Giang Lệ đã nghĩ xong từ lâu rồi.
Cách tốt nhất và nhanh nhất để đánh chiếm phía Nam vẫn là dùng bạo lực.
Giống như chuyện ông ta đấu với Phó Văn Húc mười năm trước vậy, một trận quyết định quyền sở hữu sáu tỉnh Tây Nam.
Nhưng Tôn Hàn không bằng Phó Văn Húc, không hề có tự tin đấu trực tiếp với Giang Lệ.
Nếu không ép Tôn Hàn vào đường cùng, với sự lão luyện của Tôn Hàn, chắc chắn anh sẽ không đi một bước mạo hiểm như vậy.
Vậy thì phải ép đối phương đi đến bước đó!
Nếu để tập đoàn Thiên Tử tham gia trận chiến tiêu hao kinh tế với tập đoàn Cửu Thành, tập đoàn Thiên Tử cũng không thể đánh lâu dài.
Chuyện tiến quân xuống phía Nam, vẫn phải đánh nhanh thắng nhanh mới được!
“Tôn Hàn ơi Tôn Hàn, Phó Văn Húc của mười năm trước còn không đấu lại tôi, tôi không tin, một tên đệ tử như cậu lại thắng được”.
Ngày cuối cùng.